"Cho nên... chọn người cũng rất quan trọng", Tô Viễn vỗ bả vai Dương Gian: "Trong khoảng thời gian tôi trở thành ngự quỷ giả, người duy nhất có thể khiến tôi lọt vào mắt, tạm thời chỉ gặp một mình cậu, nếu sau này cậu nhìn thấy có người thích hợp, cũng có thể kéo họ vào."
Được rồi, thuyền giặc cũng đã lên, Dương Gian cũng chỉ có thể gật đầu, mặc kệ như thế nào, Tô Viễn thật sự đã trợ giúp mình, ít nhất trong sự kiện quỷ gõ cửa, hắn thật sự đã giúp một phần, đối với ngự quỷ giả mà nói, sử dụng lực lượng lệ quỷ phải trả giá.
Cái giá phải trả là đếm ngược cuộc sống của họ.
Đáp ứng yêu cầu kết minh của Tô Viễn, Dương Gian dẫn theo Vương San San cùng nhau rời đi. Tô Viễn thấy trên cổ nữ sinh kia có dấu tay trẻ con rõ ràng, nhưng hắn lại không lên tiếng.
Đó là ấn ký thuộc về lệ quỷ, cũng là nguyền rủa, lệ quỷ sẽ thông qua ấn ký này để tìm người thường bị đánh dấu, giống như Dương Gian nghe xong tiếng gõ cửa của quỷ gõ cửa bị tìm thấy.
Trải qua sự kiện tối hôm qua, đối với người bình thường mà nói, áp lực quá lớn, ngay cả tinh thần cũng căng thẳng đến cực hạn. Theo tình huống của Vương San San, phỏng chừng nếu lại nói cho cô biết chuyện mình bị quỷ anh theo dõi, phỏng chừng sẽ chịu áp lực quá lớn mà dẫn đến tinh thần thất thường.
Thậm chí cũng có khả năng điên luôn không chừng.
Dù sao cũng có Dương Gian ở đây, hẳn là không có việc gì? Cho dù có việc gì, Dương Gian hẳn là cũng có thể chiếu cố tốt cho cô.
Tô Viễn nghĩ như vậy rồi nhanh chóng vứt chuyện này lại phía sau, hắn bắt đầu nghĩ kế tiếp muốn đi đâu đánh dấu.
Phải tăng khả năng chính hắn mới được, tránh cho sau này gặp phải sự kiện linh dị, không có năng lực phản kháng.
Vậy thì sẽ chết người.
Đầu tiên quỷ họa khẳng định là không được, thứ kia cấp bậc khủng bố thật sự là quá kinh khủng, quỷ vực cũng quá đáng sợ, nếu như hắn đi vào, nói không chừng sẽ bị nhốt luôn ở bên trong, có thể đi ra hay không vẫn là một chuyện, có khi còn bị chết ở bên trong.
Vì vậy, không thể cân nhắc quỷ họa.
Vậy thành phố Đại Xương và xung quanh có những sự kiện kỳ lạ nào mà có mức độ khủng bố không quá cao?
Quỷ anh đã đánh dấu, mất đi tác dụng, không đáng để Tô Viễn tập trung hao phí sức lực đi tìm, như vậy kế tiếp còn lại quỷ sai, quỷ ảnh không đầu, còn có quỷ báo trong nhà Dương Gian... Không đúng, thật ra có rất nhiều nơi có thể đánh dấu, cái tủ quỷ thần bí kia, gương quỷ, còn có quỷ dựa vào gương mới có thể xuất hiện hẳn là cũng được.
Tô Viễn đăm chiêu.
Quỷ báo trong nhà Dương Gian tạm thời có thể không để ý tới, lời nói của quỷ sai, có chút khoảng cách, tạm thời có thể để sau, nhất thời Dương Gian cũng sẽ không đi tìm nó. Con quỷ dựa vào gương xuất hiện kia có chút khó tìm, trước tiên để sang một bên, quỷ ảnh không đầu hiện tại hẳn là ở trong một trung tâm thương mại nào đó chọn cho mình một cái đầu thích hợp...
Có lẽ có thể xem xét quỷ ảnh không đầu?
Tô Viễn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên vỗ đầu một cái.
Làm thế nào để quên nó chứ!
Chủ quỷ nhãn bị quan tài đóng đinh chết.
Không còn nghi ngờ gì nữa, không có gì dễ dàng hơn đánh dấu nó, chủ quỷ nhã bị đóng đinh hoàn toàn là trạng thái tử cơ, đi nên đánh dấu nó rất an toàn.
Đối với thân phận chủ nhân của quỷ nhãn, cho tới nay vẫn là một bí ẩn, Tô Viễn suy đoán đây hẳn là một quả dưa rất lớn, ngay cả tác giả nguyên tác cũng không nghĩ kỷ muốn viết như thế nào, hoặc là nói, căn bản là không muốn lấp hố.
Nhưng trong đông đảo độc giả hóng hớt, đa phần cho rằng Dương Gian chính là người chủ nhân quỷ nhãn bị đóng đinh kia, thông qua khởi động lại cùng một loạt thủ đoạn linh dị khác để quay về quá khứ vân vân
Lúc Tô Viễn đọc quyển sách này nhìn một đám người thảo luận trong sương mù, cảm giác ai nói đều đúng!
Dù sao Tô Viễn cảm thấy mình kém cỏi, nghĩ không ra chuyện thì không nghĩ tới, nhưng chuyện này không cản trở hắn đi tìm chủ nhân của quỷ nhãn để đánh dấu.
Dựa theo cốt truyện trong truyện, hình như chủ nhân quỷ nhãn bị nhốt trong mật thất dưới một ngôi chùa ở thành phố Đại Xương, bị quan tài đóng đinh, đương nhiên, thay vì nói là mật thất, chi bằng nói là quỷ vực kỳ lạ nào đó.
Tô Viễn lấy điện thoại di động ra mở định vị, tìm kiếm ngôi chùa lân cận thành phố Đại Xương, lần tìm kiến này hắn nhất thời thấy xuất hiện ba mục tiêu trên định vị.
Theo thứ tự là chùa Đại Minh, chùa Pháp Nghiêm, chùa Hoằng Pháp.
Lúc trước khi đọc sách cũng không nói có nhiều chùa miếu như vậy...
Tô Viễn không nhịn được khẽ chửi thầm một câu, sau đó cất bước đi về hướng chùa Pháp Nghiêm gần nhất.
Cầu Đề Cử , Cầu KP bạo chương !