Chương 29: Trò Chuyện

"Đây chính là mẫu mới tung ra thị trường, lúc ấy không phải cậu nói mua hơn chín ngàn sao?" Dương Gian nói.

"Anh em tốt, đến bây giờ tôi cũng không muốn giấu diếm cậu chuyện này nữa, thật ra tôi là phú nhị đại che giấu thân phận, thấy dãy cửa hàng trên phố đi bộ không, tất cả đều là của nhà tôi. Trương Vĩ tôi không thiếu mấy đồng này, sau này tôi bảo ba tôi mua Nokia, không, vẫn là máy nhắn tin an toàn hơn một chút, cứ như vậy điện thoại kia sẽ không gọi được."

Trương Vĩ nghiêm túc nói.

"Nhà cậu có tiền như vậy sao lại không cõng đài phát thanh lên người."

"Đây là một ý tưởng tốt, tôi sẽ xem xét."

Nói xong Trương Vĩ lại quay đầu nhìn về phía Tô Viễn: "Lão đại, anh có muốn đến nhà tôi hay không, phòng nhà tôi rất lớn, giường nhà tôi vừa rộng vừa thoải mái, nếu không anh ở nhà tôi đi, tôi nuôi anh~~".

Khóe miệng Tô Viễn giật giật, cố nhịn xuống xúc động muốn đánh chết tên này, đổi lại nếu một cô gái nói vậy thì hắn sẽ cân nhắc, chứ một thanh niên nói với hắn câu này, Tô Viễn sẽ nghĩ có phải tên này định đấu kiếm với mình không.

Muốn bị rách hậu môn một lần? Hình ảnh đó quá đẹp, khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.

"Nếu cậu là nữ mà nói với tôi mấy lời này, tôi sẽ suy nghĩ" Tô Viễn tức giận nói.

Trương Vĩ nghe xong tinh thần phấn chấn, "Lão đại, xin cho tôi phương thức liên lạc, chờ tôi làm xong thủ tục chuyển giới tính sẽ tới tìm anh".

Những người khác nghe xong nhất thời ngơ ngác nhìn Trương Vĩ.

Nhưng sau khi nghe Trương Vĩ nhắc tới cuộc gọi điện thoại khủng bố kia, bọn họ cũng không dám giữ điện thoại, nhìn chúng như ôn dịch.

"Những điện thoại này đều không cần? Vứt đi rất lãng phí.” Dương Gian nói.

"Cái này, những điện thoại di động này ngươi còn dám dùng sao? Vừa rồi chỉ bị quỷ gọi điện thoại, nhỡ đâu nó tìm tới thì làm sao bây giờ.” Miêu Tiểu Thiện mở to hai mắt nhìn hắn.

"Không gì khiến tôi sợ hãi bằng cái nghèo, hơn nữa, cũng không phải không thể bán điện thoại?" Nói xong, Dương Gian nhặt lại điện thoại di động bị bọn họ vứt bỏ, sau đó lại hỏi: "Thật sự không cần? ”



"Không cần." Mọi người đồng thanh.

"Các cậu đều là người có tiền, vậy tôi bán số điện thoại dùng rồi này đi, số tiền bán được, các cậu yên tâm…tôi sẽ không chia cho các cậu…nếu lần sau tụ họp, coi như các cậu mời cơm.”

Không biết có phải Dương Gian cố ý nói những lời này hay không, nói tóm lại, trải qua một phen như vậy, bọn họ ít nhiều cũng cảm thấy sợ hãi.

“Được rồi, các cậu trở về đi”, lúc này Tô Viễn mở miệng nói: "Dương Gian, cậu theo tôi tới đây một chút, có một số việc tôi muốn nói với cậu.”

Dương Gian khẽ gật đầu, cầm di động đang định đi qua, bỗng nhiên anh ta thấy bên cạnh còn có một nữ sinh đi theo, không khỏi có chút kỳ quái: "Vương San San cậu đi theo tôi làm gì"?

"Cậu... cậu dẫn tôi theo với, tôi không muốn rời xa cậu.”

“Tôi phải trở về ngủ, cậu cũng phải đi theo tôi sao?”

"Tôi không ngại", Vương San San nhỏ giọng nói, vẻ mặt xấu hổ.

"Hả???”

Những người khác không đi cùng với Dương Gian thì mở to hai mắt.

“Dương Gian, cậu dẫn cô ấy đi cùng đi, những người khác có thể trở về.”

Tô Viễn ở cách đó không xa trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, lão đại đã lên tiếng, không ai dám vi phạm, những người khác nhanh chóng rời đi, chỉ lưu lại Dương Gian cùng Vương San San kia.”

..

"Những sự kiện linh dị như vậy vẫn sẽ xảy ra trong tương lai, dần dần trở thành một thảm họa toàn cầu, nói cách khác, những chuyện này sẽ càng ngày càng nhiều chứ không ít đi."



“Dương Gian, cậu có ý định gì không?

Ba người tản bộ trên đường phố, Tô Viễn và Dương Đang trao đổi, mà Vương San San chỉ đi một bên nghe.

Dương Gian lắc đầu: "Tôi chỉ là người mới, tôi không biết chút nào về sự kiện linh dị."

“Không, cậu rất thông minh, rất ít người có thể giữ bình tĩnh sau khi gặp phải sự kiện linh dị, hơn nữa còn có thể phát hiện ra một ít quy luật của lệ quỷ, cậu trời sinh làm nghề này.” Trong lời nói của Tô Viễn không chút che dấu thưởng thức.

“Sau này cậu nhất định sẽ trở thành nhân vật lớn trong giới ngự quỷ giả.”

Đến lúc đó cậu sẽ đăng quang làm vua, trái ôm phải ấp.

Không biết vì sao, đột nhiên trong đầu Tô Viễn toát ra suy nghĩ trẻ trâu như vậy.

Dương Gian nghe xong lắc đầu: "Chờ tôi có thể sống sót rồi nói sau"

Tô Viễn cười cười: "Cậu đang lo lắng vấn đề lệ quỷ hồi sinh?"

“Đúng vậy, đây là vấn đề mà mỗi ngự quỷ giả đều lo lắng, mặt khác, tôi có vấn đề muốn thỉnh giáo anh.” Dương Gian nói.

"Vấn đề gì"?

"Rốt cuộc quỷ là gì?"

Câu hỏi này rất hay, tôi cũng muốn biết.

Tô Viễn trầm tư một lát:"Chuyện này tôi rất khó trả lời cậu, bởi vì tôi cũng không biết, nhưng tôi biết phòng thí nghiệm các quốc gia hẳn đều đã làm thí nghiệm, có thể bọn họ sẽ biết một cái gì đó cụ thể."

“Nhưng theo tôi biết, quỷ hẳn là thiên về duy tâm, vậy chủ nghĩa duy vật phải sửa lại rồi, nói cách khác, quan tài của Newton sắp không giữ nổi rồi.”