Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Tại Khủng Bố Sống Lại Đánh Dấu

Chương 21: Biện Pháp Rời Khỏi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lệ quỷ cũng không nói cậu không sử dụng năng lực của nó thì nó sẽ không hồi sinh, mà dùng cũng thế.

Dù sao cũng là chết, chỉ khác nhau là chết ngay hay chết từ từ mà thôi.

Con kiến hôi còn muốn sống, huống chi là người?

Dương Gian không biết cuối cùng mình có thể sống sót trong sự kiện lần này hay không, nhưng từ trước đến nay anh ta luôn có tính cách có thù báo thù, có oán báo oán, Phương Tĩnh hại anh ta một lần, tất nhiên anh ta phải trả thù lại, nếu không sẽ chết không nhắm mắt.

Sau khi hạ quyết tâm, Dương Gian hỏi những người còn lại: "Điện thoại của ai có số điện thoại của Phương Tĩnh cho tôi mượn dùng".

Trương Vĩ lập tức đưa điện thoại di động qua, "Thối ca , cậu tìm tên nhóc kia có chuyện gì, có phải cậu ta đắc tội cậu hay không, chờ tôi đi ra ngoài sẽ gọi người giúp cậu xử cậu ta!"

Dương Gian liếc cậu ta một cái: "Có thể sống sót ra ngoài rồi hẵn nói".

Nói xong cũng không để ý đến vẻ mặt khóc lóc của Trương Vĩ, mở danh bạ chuẩn bị gọi cho Phương Tĩnh.

Bỗng nhiên, trong bóng tối xa xa truyền đến tiếng bước chân.

Biến cố này khiến mọi người lập tức trở nên khẩn trương.

Những người khác nhìn không thấu quỷ vực, nhưng Dương Gian có thể, vẻ mặt hắn ngưng trọng nhìn về hướng tiếng bước chân truyền đến, chờ sau khi thấy rõ người tới, nhất thời ngẩn ra.

Là Tô Viễn.

"Anh vẫn còn sống?"



"Đương nhiên là tôi còn sống.", Tô Viễn cạn lời, ý gì đây, không phải hắn chỉ đi dạo một vòng thôi, sao đùi lớn lại nguyền rủa hắn chết rồi!

Lập tức hắn không vui trả lời: "Dù các người có chết hết thì tôi cũng sẽ không chết."

Lời này cũng là thật, mặc dù Tô Viễn không phải là đối thủ của quỷ gõ cửa nhưng muốn sống sót cũng rất đơn giản, ít nhất vừa mở quỷ vực ra lập tức có thể rời khỏi quỷ vực của quỷ gõ cửa.

Dương Gian cũng không nghi ngờ lời nói của hắn, nhất là Tô Viễn trước mắt này cực kỳ thần bí, ngay cả anh ta vừa rồi cũng bị lệ quỷ tập kích, mà người này lại có vẻ như không tổn hao gì, chứng tỏ tên này không đơn giản như mình tưởng tượng.

"Nói đi cũng phải nói lại, anh không nhìn thấy nhóc quỷ kia sao? Tôi vừa bị nó tấn công"

"Nhóc quỷ? Ý cậu là quỷ anh trong bụng Chu Chính, cậu đã bị nó tấn công sao?” Tô Viễn giả vờ hồ đồ, "Thấy thì có thấy, nhưng nó chạy nhanh quá, hơn nữa còn trộm đồ ăn. Lúc tôi nhìn thấy nó, nó đang ăn từng miếng từng miếng thịt người, ăn rất nhanh, tôi vốn còn muốn cứu người, nhưng người nọ bị quỷ anh cắn mất một nửa, không cứu được.”

“Đúng rồi, người nọ hình như tên là Phương Tĩnh gì đó, tôi thấy trong túi cậu ta có mấy thứ này, cậu xem có biết hay không?”

Tô Viễn đứng đắn mà nói dối, sau đó lấy ví, điện thoại di động và chứng minh thư các loại từ trong túi áo ra, trong đó cũng bao gồm tờ giấy da người kia.

Dương Gian nghe xong nhất thời giật mình, vậy mà Phương Tĩnh lại chết?

Chuyện này làm sao có thể, rõ ràng hắn cũng biết rất nhiều chuyện về ngự quỷ giả và lệ quỷ, làm sao có thể dễ dàng chết như vậy?

Theo bản năng nhận lấy đồ Tô Viễn đưa tới, Dương Gian lật lật, sau khi nhìn thấy chứng minh thư trong ví, xác định đây là đồ của Phương Tĩnh.

Không thể tin được, cậu ta đó có thực sự chết rồi ư?



Khi anh ta chạm vào giấy da người, đôi mắt trên mu bàn tay anh ta mở ra, có phản ứng, tản mát ra ánh sáng đỏ yếu ớt.

"Đây không phải là giấy da cừu... Đó là da người, hơn nữa rất kỳ quái. "Dương Gian khẽ rùng mình, trong đầu đột nhiên có suy nghĩ, da màu nâu, mềm mại lại có chút lạnh lẽo, giống như lấy ra từ trong hầm băng, tỏa ra khí tức quỷ dị và không may mắn. "Sao vậy?”

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Dương Gian nhìn chằm chằm vào giấy da người, Tô Viễn ra vẻ kỳ quái hỏi.

"Không…không sao.”

Vừa mở ra xem, trên giấy da người trống rỗng, nhưng rất nhanh đã có dòng chữ viết hiện lên, từng chữ lần lượt hiện ra giống như có một người không nhìn thấy cầm bút viết không ngừng.

"Tôi là Dương Gian, khi cậu nhìn thấy phong thư này tôi đã chết, tôi là cậu của mười năm sau, đang thông qua phương pháp đặc biệt nào đó đem tin tức tương lai nói cho cậu biết."

Dương Gian thấy vậy nhất thời cả người lạnh lẽo, nhìn tờ giấy da trong tay, ánh mắt không khỏi hơi co rụt lại: "Đây rốt cuộc là thứ quỷ gì vậy...?”

Anh ta theo bản năng nhìn về phía Tô Viễn.

Tô Viễn sắc mặt bình tĩnh, quỷ nhãn màu trắng khiến cho người khác hoàn toàn không nhìn rõ ánh mắt của hắn: "Cái thứ này có chút tà môn, phía trên như có năng lượng linh dị bao quanh, có thể là vật phẩm linh dị, giống với đồ vật này."

Nói một chút Tô Viễn lấy chuông quỷ ra từ trong ngực.

"Đây lại là cái gì vậy?"

Nghênh đón ánh mắt tò mò của Dương Gian, Tô Viễn chậm rãi nói: "Đây là chuông quỷ, tiếng chuông của nó có thể hấp dẫn lệ quỷ ở xung quanh, để cho lệ quỷ công kích người nắm giữ chuông quỷ... Ôi, cậu chạy xa như vậy để làm gì?"

“.........”。
« Chương TrướcChương Tiếp »