Chương 20: Ngươi Là Quỷ

Ánh mắt lóe lên một cái, Tô Viễn chìm vào suy nghĩ, trong chớp mắt nghĩ đến rất nhiều chuyện, nếu giấy da người không lên tiếng thì thôi, hắn cũng không có ý định mang theo thứ này bên người, đây chính là một quả bom hẹn giờ.

Quy tắc cũ, để lại cho Dương Gian giải quyết!

Gặp chuyện không thể quyết định thì cứ ngoan ngoãn ôm đùi là được rồi.

Mảnh ghép giấy da người tuy rằng không có bổ sung, nhưng cũng chưa từng bị người khống chế, nghiêm túc mà nói có thể coi nó là lệ quỷ hồi sinh, không! Là dị chủng, vậy có thể đánh dấu nó không?

Nghĩ đến đây, Tô Viễn không chút chần chờ.

“Hệ thống, đánh dấu cho tôi!”

[Đánh dấu thành công, nhận được: chuông quỷ]

Lần đánh dấu này nhận được một vật phẩm linh dị, nhưng sau khi Tô Viễn biết được công dụng của nó, hắn sợ đến suýt thì ngất.

Thứ này dĩ nhiên có tác dụng giống nến quỷ trắng, khi chuông reo, có thể hấp dẫn lệ quỷ gần đó.

Đây là chê hắn chết không đủ nhanh sao?

Nhìn qua trông có vẻ chuông quỷ không quá bắt mắt, vết rỉ sét loang lổ, bề ngoài hơi giống chuông đồng treo ở bốn góc mái hiên chùa miếu, nếu như bị ném trên mặt đất, phỏng chừng không có ai thèm nhặt.

Đương nhiên, nếu để nó ở quầy hàng trên phố cổ, cũng có thể có giá trị không nhỏ.

Trên thực tế Tô Viễn cũng rất ghét bỏ, thứ này nên chôn vào trong đất, hoặc đi nung chảy thành thép lỏng, sao lại có thể đánh dấu!

Nhưng ghét bỏ thì ghét bỏ, Tô Viễn vẫn cẩn thận cất nó lại, thứ này nếu dùng không tốt chính là tự sát, nếu dùng tốt, có lẽ ở một thời điểm nào đó có thể phát huy tác dụng không tưởng tượng được.



Sau đó, chỉ cần đưa tờ giấy da người đến tay Dương Gian, chuyến đi này coi như công đức viên mãn, ngoại trừ phải chịu chút thiệt thòi lúc tranh chấp với quỷ gõ cửa nhưng tổng thể mà nói, thành quả coi như khá tốt.

Đang lúc Tô Viễn chuẩn bị đi tìm bắp đùi Dương Gian, giấy da người vẫn luôn yên lặng bỗng nhiên có dị động.

Chỉ thấy phía trên tờ giấy viết rõ ràng ba chữ lớn:

"Ngươi là quỷ".

Vẻ mặt Tô Viễn khẽ thay đổi.

Hắn là quỷ sao?

Là sao vậy?

Chẳng lẽ là bởi vì trên người hắn có quá nhiều mảnh ghép linh dị, cho nên giấy da người mới phán đoán như vậy sao?

Tô Viễn suy nghĩ một chút rồi phát hiện hình như trên người mình có khá nhiều thứ liên quan đến linh dị, chỉ riêng lực lượng của lệ quỷ đã có bốn loại, còn có chuông quỷ vừa mới tới tay, chắc do vậy khiến nó phán đoán sai cũng nên.

Mặc dù lệ quỷ khủng bố, nhưng cũng không phải toàn trí toàn năng, nếu không cũng sẽ không xuất hiện ngự quỷ giả.

Nghĩ như vậy, Tô Viễn lại phát hiện ba chữ "Ngươi là quỷ" kia đang nhanh chóng biến mất, một lần nữa xuất hiện mấy chữ:

"Hay là người".

Mẹ kiếp! Viết chữ mà còn nghỉ lấy hơi à?

Khóe miệng Tô Viễn giật giật, thật sự là khó có thể lý giải loại tư duy logic của dị chủng này, hắn đơn giản cuộn tờ giấy lại, nhét vào trong túi rồi đi tìm Dương Gian.

Chỉ tiếc là, hắn không nhìn thấy giấy da người bị nhét vào trong túi xuất hiện một câu nói: "Ngươi rốt cuộc là thứ gì?"





Lúc này đoàn người Dương Gian đang ở cửa lớn, anh ta đã thành công sống sót trước sự tập kích của quỷ anh, hơn nữa còn cứu được nữ sinh bị tấn công kia, số lượng quỷ nhãn cũng tăng lên thành năm.

Hình như bọn họ đang có ý định rời quỷ vực, đáng tiếc có vẻ kết quả không như ý muốn, hẳn là thất bại.

Tô Viễn thấy vậy không khỏi lắc đầu, Dương Gian chung quy vẫn là thiếu thời gian, ít gặp phải sự kiện linh dị.

Nhưng cũng chính vì vậy mới cho hắn cơ hội soát độ hảo cảm.

“Dương Gian, cậu nghĩ cách đi, cậu cứu chúng tôi có được không?”

Dường như bọn họ đã thử nhiều cách nhưng hẳn là không có biện pháp giải quyết, bằng không cũng sẽ không bị nhốt trong quỷ vực đến giờ này vẫn không thể đi ra ngoài.

Mà lúc này, Dương Gian dẫn theo bọn họ đi ra cũng trở thành hy vọng duy nhất, tựa như người chết đuối muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, tất cả mọi người đều ký thác hy vọng lên người anh ta, vô hình trung tạo áp lực lớn cho anh ta.

Bình thường lúc này, bên ngoài hẳn là biển người đông đúc, xe cộ chật chội, nhưng hiện tại lại là trống rỗng, ngoại trừ bọn họ thì không có người khác.

Toàn bộ nơi bị bóng tối bao phủ, giống như bị cô lập với thế gian.

“Để tôi nghĩ biện pháp.”

Dương Gian đi tới một bên ngồi lên một tảng đá, định nghỉ ngơi trước một chút rồi nói sau, chạy trốn cả quãng đường dài, anh ta cũng cảm thấy mệt mỏi.

Kỳ thật anh ta cũng có một suy đoán, nơi này đều bị quỷ vực của lão già khủng bố kia bao phủ, muốn rời khỏi nơi này có lẽ chỉ có một biện pháp, đó chính là tiếp tục sử dụng năng lực của lệ quỷ.

Nhưng Chu Chính cũng từng nói, cứ một lần dùng năng lực của lệ quỷ thì lệ quỷ trong cơ thể sẽ hồi phục một phần, bản thân cũng cách cái chết không xa, nhưng cho dù không dùng năng lực của lệ quỷ cũng rất khó chịu.