Chương 19: Cái Chết Của Phương Tĩnh (3)

"Đúng là không biết sống chết."

Sắc mặt Tô Viễn lạnh như băng, nếu đám người này tự tìm đường chết, vậy cũng không trách hắn được, dù sao chết ở trong tay quỷ gõ cửa hay chết trong tay ngự quỷ giả cũng như nhau.

Tất cả đều phải chết.

Bỗng nhiên, trong bóng tối xuất hiện một đôi tay, nhẹ nhàng bao trùm trên mặt những người này, làm cho những người chuẩn bị xông tới cả người cứng đờ.

Một màu đen nhanh chóng lan ra, "bùm" một tiếng, mấy người định tới bắt Tô Viễn lần lượt ngã xuống mặt đất, mất đi sức sống, thi thể nhanh chóng bốc lên một mùi mục nát, giống như đã chết từ lâu.

Quỷ thủ che mắt, đây là quy luật gϊếŧ người thuộc về lệ quỷ.

"Ngự quỷ giả"

Thấy tình huống này, Phương Tĩnh cảm thấy lạnh lẽo, biết mọi chuyện không ổn, cậu ta xoay người bỏ chạy.

Ngự quỷ giả khống chế lệ quỷ cũng không phải là thứ một người bình thường như cậu ta hiện tại có khả năng đối phó.

Nhưng mà vẫn quá muộn, quỷ thủ đã lặng lẽ bao trùm trên mặt cậu ta, ngay sau đó trên người xuất hiện từng vết thi ban, chết không nhắm mắt.

Đối mặt với thủ đoạn của ngự quỷ giả, người bình thường căn bản là không hề có năng lực phản kháng, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mỗi lần phát sinh sự kiện linh dị, nếu không có ngự quỷ giả kịp thời ngăn chặn, đều sẽ tạo thành thương vong nặng nề.



Sinh mệnh thực sự rất mong manh.

Đây là lần đầu tiên Tô Viễn tự tay gϊếŧ người, nhưng trong lòng Tô Viễn lại không hề cảm thấy khó chịu, giống như tiện tay nhổ một cọng cỏ, hái một đóa hoa, vô cùng lạnh lùng với sinh mạng.

Có lẽ là bởi vì chứng kiến quá nhiều sống chết, hoặc có lẽ là bởi vì chịu ảnh hưởng của lệ quỷ, hoặc do cả hai…

Có thể đây chính là nguyên nhân vì sao đa số ngự quỷ giả đều có vấn đề về tinh thần.

Không rối rắm quá nhiều về những vấn đề này, Tô Viễn đi đến bên cạnh Phương Tĩnh, tìm được giấy da người từ trong túi áo của cậu ta.

Cuối cùng vật khủng bố này cũng đã lộ diện.

Mở giấy da người ra, chỉ thấy trên đó viết:

"Tôi tên là Phương Tĩnh, khi cậu nhìn thấy lá thư này tôi đã chết, không cần cảm thấy kỳ quái, tôi là cậu của mười năm sau, đang thông qua phương pháp đặc biệt nào đó nói tin tức tương lai cho cậu biết, nhất định phải nhớ kỹ nội dung bên dưới."

"Thế giới này đã xuất hiện quỷ rồi, không phải là chuyện đùa, khi cậu biết tin tức này đã rất muộn, tụt lại phía sau những ngự quỷ giả khác ít nhất nửa năm."

"Cẩn thận cậu bạn học cùng lớp Dương Gian của cậu, tương lai cậu ta rất đáng sợ. Tôi đã bị cậu ta gϊếŧ chết, cho nên cậu nhất định phải gϊếŧ chết Dương Gian trước, nếu không tương lai cậu nhất định sẽ chết ở dưới tay cậu ta, nhớ kỹ phải gϊếŧ chết Dương Gian. ”

Hết thảy đều giống như Tô Viễn nghĩ, mở đầu đều là một ít lời nói mê hoặc lòng người, để hấp dẫn lực chú ý của người quan sát, tin tức thật giả lẫn lộn, trong từng dòng chữ như tỏa ra ma lực, khiến người ta có cảm giác muốn tin tưởng.

Có lẽ chính vì vậy mới có thể khiến Phương Tĩnh tin tưởng không hề nghi ngờ.



Khi Tô Viễn đọc những tin tức còn sót lại này, chữ viết trên giấy da người lại đột nhiên trở nên mơ hồ, nét chữ vốn dày đặc lúc này như bị một lực gì đó xóa đi, trở nên trống không.

Nó giống như một bản thảo được viết tỉ mỉ trong hòm thư nháp và quên lưu lại, cứ thế biến mất.

Vẻ mặt Tô Viễn bình tĩnh, chờ xem biểu diễn tiếp theo của giấy da người, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lát nữa hắn sẽ có thể nhìn thấy lời mở đầu như vậy:

“Tôi tên là Tô Viễn, khi cậu nhìn thấy lá thư này tôi đã chết, không cần cảm thấy kỳ quái, tôi là anh của mười năm sau, đang thông qua phương pháp đặc biệt nào đó để nói tin tức tương lai nói cho cậu biết..."

Nhưng nằm ngoài dự liệu, đợi hồi lâu, giấy da người vẫn là giấy da người như cũ, mặt trên trống rỗng không thấy chữ nào.

Chuyện gì đây?

Tô Viễn ngẩn người, theo lý mà nói, không phải thứ này muốn mê hoặc mình sao? Sao lại chưa bắt đầu?

Chẳng lẽ là bởi vì hắn không phải nhân vật chính, không có hào quang nhân vật chính cho nên bị ghét bỏ?

Nghĩ đến đây, Tô Viễn không khỏi cảm thấy đau răng, thứ quỷ quái này chẳng lẽ còn có thể nhìn người để đối xử sao?

Cho tới nay, Tô Viễn luôn cho rằng tờ giấy da người thần bí này hẳn là một thứ rất cao siêu, nó tựa hồ có một loại lực lượng linh dị nào đó có thể dự đoán hoặc nhìn thấu tư tưởng của con người. Trong cốt truyện nguyên tác, không khó để nhận ra nó là một dị chủng có suy nghĩ riêng, chẳng qua Dương Gian là nhân vật chính nên mới không bị nó hấp dẫn không rơi vào cạm bẫy.

Nếu không, chờ nó gom đủ mảnh ghép, mức độ của nó sẽ khủng bố không kém quỷ hoặc là ngạ quỷ là bao.