Chương 17: Cái Chết Của Phương Tĩnh (1)

Tô Viễn cũng hiểu được điểm này, mặc dù trước mắt tạm thời còn có thể bảo trì trạng thái cân bằng, nhưng thời gian dài, tất nhiên không cách nào hạn chế quỷ anh. Mà hắn cũng không thể ở nơi này mãi, phải biết rằng nơi này còn có một quỷ gõ cửa, nó còn đáng sợ hơn quỷ anh giai đoạn một rất nhiều.

Cho nên động tác của Tô Viễn không dừng lại, sau khi quỷ thủ hạn chế quỷ anh, hắn đi tới phía sau quỷ anh, dùng một loại năng lực của lệ quỷ khác.

Lệ quỷ dẫm bóng!

Một cái bóng nhỏ gầy bị Tô Viễn giẫm lên dưới chân, đó là bóng của quỷ anh. Bình thường rất khó phát hiện bóng trong quỷ vực tối tăm, nhưng Tô Viễn có thể, bởi vì hắn có quỷ cước truy đuổi bóng, đó là quy luật gϊếŧ người của quỷ cước.

Quỷ thủ, quỷ cước cộng thêm quỷ vực của quỷ nhãn, dưới sự ăn mòn của ba năng lượng linh dị, trong nháy mắt thế cân bằng bị phá vỡ, quỷ anh bị áp chế hoàn toàn, dường như đã chết không hề có động tĩnh gì.

Quỷ anh trưởng thành rất khủng bố nhưng quỷ anh còn nhỏ thì lại là chuyện khác.

Hiện tại chính là cơ hội tốt nhất để giam giữ quỷ anh, nhưng Tô Viễn lại không làm như vậy, một khi giam giữ quỷ anh, tức là nội dung truyện bị phá vỡ, cốt truyện sau đó sụp đổ, Dương Gian còn có thể trưởng thành như trong nguyên tác sao?

Tô Viễn không biết, cũng không dám đi đánh cược, cho nên hắn chỉ làm một việc.

"Hệ thống, đánh dấu cho tôi!"

[Đánh dấu thành công, đạt được linh dị: quỷ thổi khí]

Quỷ thổi khí?



Quỷ ngửi nhân khí, thổi đi dương khí, lệ quỷ thổi khí, tất phải chịu chết.

Như có thứ kỳ lạ tắc trong cổ họng làm cho người ta có loại cảm giác không thoải mái, nhưng Tô Viễn biết, đó là lực lượng linh dị, một phần của lệ quỷ, lần đánh dấu này hắn đã thu được mảnh ghép linh dị không có thực thể.

Đánh dấu thành công, quỷ anh cũng mất đi tác dụng, Tô Viễn thu hồi năng lực của quỷ cước, chỉ dựa vào quỷ nhãn và quỷ thủ áp chế quỷ anh trong chốc lát cũng đã đủ rồi. Hắn một tay xách quỷ anh, một bên cất bước đuổi theo hướng đám người Dương Gian rời đi, chỉ chốc lát sau, bóng dáng nhóm người họ xuất hiện trước mắt.

“Đùi lớn, tôi đến giúp cậu vùng lên, cậu phải cố gằng chống đỡ, đừng có chết!”

Tô Viễn nói thầm một câu, sau đó dùng hết sức ném quỷ anh về phía Dương Gian, mà hắn thì nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Mất đi áp chế của quỷ thủ và quỷ nhãn, quỷ anh nhanh chóng hồi sinh, nhưng bởi vì Tô Viễn đã biến mất, mất đi mục tiêu tập kích nên nó bắt đầu tìm kiếm đối tượng mới.

Quỷ anh nhanh chóng phát hiện tung tích nhóm người Dương Gian, dường như nó đã nhận ra Dương Gian, bò về phía anh ta.

Tất cả đều phát triển như trong nguyên tác, quỷ anh tập kích Dương Gian, nhưng lại thất bại, bởi vì quỷ nhãn của Dương Gian ngăn cản đòn tấn công của quỷ anh.

Công kích của quỷ anh khiến cho quỷ nhãn của Dương Gian có thêm một con mắt, nhưng vẫn chưa đủ, Tô Viễn yên lặng nhìn xem hết thảy, không hề có ý định ra tay giúp đỡ.

Tấn công Dương Gian thất bại nhưng hình như nó cũng không muốn buông tha mà lại muốn thay đổi mục tiêu, dùng tốc độ quái dị mà người thường không theo kịp rồi từ mặt đất nhảy lên ôm lấy một nữ sinh, đôi tay mảnh khảnh của nó ôm cổ cô, toàn bộ cơ thể thì treo bên trên.

Nữ sinh kia nhất thời trợn tròn mặt, vẻ mặt sợ hãi, cô điên cuồng thét chói tai rồi vội vàng nắm lấy cánh tay đang siết cổ mình, muốn quăng con quỷ anh này xuống.



Những người khác kinh hãi tột độ, lại không dám bước lên.

Duy chỉ có Dương Gian, Tô Viễn nhìn anh ta trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng vẫn xông lên cứu nữ sinh kia, nhất thời hài lòng nở nụ cười.

Lúc này Dương Gian vẫn còn quá trẻ, anh ta không hề biết tất cả điều này đều là món quà của vận mệnh…

Ôi, đây cũng không phải là lãnh địa của kẻ ngu!

Tô Viễn đã đạt được mục đích, hắn xoay người đi vào trong bóng tối, hiện tại hẳn là không có nhiều người sống sót trong quỷ vực lắm, hắn phải tranh thủ thời gian mới được.

Hắn nhanh chóng xuất hiện trong một khu rừng, mục tiêu bây giờ của hắn là quyển số giấy da người kia.

Giấy da người, một trong những thứ giúp đỡ Dương Gian nhiều nhất.

Đây là một lệ quỷ có lai lịch cực kỳ thần bí, có lẽ là dị chủng.

Đến nay Tô Viễn vẫn chưa thể biết xuất thân của nó, nó vô cùng thần bí, tựa hồ biết rất nhiều ẩn tình về lệ quỷ, đồng thời cũng là một trong những thứ thần bí nhất trong nguyên tác.

Trong nguyên tác có rất nhiều hố, ví dụ như giấy da người, ví dụ như chủ nhân quỷ nhãn của Dương Gian, tân nương xác sống, hoặc nghĩa trang quỷ dị, còn có xe buýt thần bí, căn phòng thứ ba không thể mở…

Đây đều là những cái hố do tác giả nguyên tác đào, hơn nữa còn chưa lấp hố, Tô Viễn nghĩ liệu hắn có sống đủ lâu để chờ tác giả bổ sung những cái hố này không…