"Sao lại tan học sớm như vậy? Bây giờ là thời gian tự học buổi tối đúng không?”
Trong một cửa hàng ăn khuya nằm cách trường trung học số 7 thành phố Đại Xương không xa, Tô Viễn đang ngồi trước bàn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía cổng trường trung học số 7 vừa lắng nghe lời ông chủ bận rộn trong phòng bếp, đáp lại:
"Ông chủ, tôi không phải học sinh."
Chủ tiệm là một người đàn ông trung niên nhìn qua chừng bốn năm mươi tuổi, ông ta có mái tóc thưa thớt, hơi hói. Hắn ta vừa bỏ sủi cảo đã gói xong vào trong nồi, nghe thấy Tô Viễn trả lời thì ngẩng đầu lên rồi cẩn thận đánh giá Tô Viễn một phen, đúng là trên khuôn mặt hơi non nớt của chàng trai có vẻ từng trải và chín chắn chỉ có ở người trưởng thành.
"Ồ…Thật ngại quá, nhìn qua thấy cậu trẻ tuổi như vậy tôi còn tưởng cậu là…"
“Ha ha, không sao đâu ông chủ. Gương mặt tôi trông khá trẻ nên đi đến đâu cũng bị người khác hiểu lầm là học sinh.”
Tô Viễn quay đầu lại, cười cười với chủ tiệm, thật ra chủ tiệm cũng không nhìn lầm, nếu lấy tuổi thật mà nói, hắn mới hai mươi tuổi - là tuổi viết trên chứng minh thư, nhưng tính ra hắn đã trên bốn mươi tuổi.
Còn về tại sao lại xảy ra chuyện này?
Bởi vì hắn là một người xuyên không.
Hắn xuyên từ một thế giới song song tới một thế giới song song khác, vô duyên vô cớ trẻ hơn mười tuổi, hơn nữa được sống lại trong một gia đình khá giả, tuy không phải là dạng cực kỳ giàu có, nhưng cũng là gia đình trung lưu không phải lo cơm áo gạo tiền, xuất thân như này với một người sống lại mà nói, không thể nghi ngờ là một điểm khởi đầu vô cùng tốt.
Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tô Viễn cảm thấy mình hẳn là sẽ có một cuộc sống giống như người bình thường, mang tâm thái “thuyền tới đầu cầu tự nhiên thằng”, cứ như thế hoàn thành việc học, sau đó làm việc dưới sự sắp xếp của người lớn trong nhà rồi lại tìm một cô gái dịu dàng để yêu đương, kết hôn sinh con, cả đời cứ trôi qua vô vị như vậy.
Dù sao môi trường sống và trình độ khoa học kỹ thuật ở thế giới song song cũng không khác gì thế giới trước khi Tô Viễn xuyên qua cho nên hắn hoàn toàn có thể thích ứng với cuộc sống này.
Tuy nhiên, cuộc sống tốt đẹp không kéo dài bao lâu.
Có một chuyện đáng sợ đã xảy ra khiến hắn đã biết được bộ mặt thật của thế giới này buộc hắn phải sống thật thận trọng.
Thế giới này có quỷ!
Qủy ở nơi này không giống với quỷ trong truyền thuyết ở thế giới gốc của hắn mà là một thứ còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Không ai biết thứ đó đến từ đâu, cũng không ai biết mục đích của nó hơn nữa những phương pháp thông thường cũng không có tác dụng, không thể tạo ra bất kỳ tổn thương nào với nó.
Từ vũ khí khoa học đến bùa chú, thậm chí đạo pháp, bom hay vũ khí hạt nhân tất cả đều không có tác dụng với nó.
Còn về vì sao Tô Viễn biết điều này là do nửa tháng trước, lần đầu tiên trong đời hắn gặp phải sự kiện thần kỳ, cũng là lần đầu tiên hắn biết đến một ngự quỷ giả của Interpol - người phụ trách xử lý các vụ việc thần bí.
Trong sự kiện đó có hơn năm trăm người chết, may mắn là Tô Viễn nhặt về được cái mạng này, lúc ký kết hiệp nghị bảo mật sau sự việc đó, hắn bỗng nhiên nhớ đến một vài thứ, nhất thời hiểu rõ mình đã xuyên tới một thế giới như nào.
Có một tiểu thuyết tên là “Sự hồi sinh bí ẩn - khủng bố sống lại ” đã miêu tả một thể giới như này:
Đúng vậy, chính là một thế giới như vậy, một thứ kỳ dị không cách nào gϊếŧ chết chỉ có năng lực quỷ dị mới có thể chống lại thế giới quỷ dị, những con người yếu ớt giống như một con kiến, không cẩn thận sẽ bị sự kiện kỳ lạ ảnh hưởng mà chết, cho dù trở thành ngự quỷ giả cũng không cách nào tránh khỏi cái chết vì lệ quỷ hồi sinh, chỉ là khác nhau lúc đối mặt với lệ quỷ, họ còn có một chút năng lực phản kháng.
Năng lực qủy dị này đến từ con quỷ, chỉ có quỷ mới đấu lại quỷ.
Những người bình thường muốn tiếp tục sống chỉ còn cách hiểu rõ quy luật của quỷ, tránh được phương thức gϊếŧ người của chúng thì mới có thể sống sót.
Khi biết mình đã xuyên đến thế giới trong sách “Sự hồi sinh bí ẩn”, Tô Viễn cảm thấy thật tuyệt vọng.
Vũng nước ở thế giới này quá sâu rồi, khắp nơi đều nguy hiểm, mặt đất đều là quỷ, một người qua đường tầm thường như hắn, nếu bình thường đặt trong tiểu thuyết, hẳn là đều không sống nổi ba chương, chứ đừng nói là sinh hoạt trong một thế giới khủng bố sống lại chân chính, làm sao có thể khiến hắn không tuyệt vọng chứ.
Hơn nữa điều khiến hắn lo lắng nhất chính là, mặc dù Tô Viễn đã xem qua quyển tiểu thuyết khủng bố sống lại kia, nhưng căn bản quyển tiểu thuyết còn chưa viết xong! Tác giả viết quá chậm, thật sự là quá chậm, khiến cho vô số độc giả hận không thể biến thành quỷ thúc giục lao tới nhà tác giả, nếu một ngày không cập nhật một trăm chương thì lấy tính mạng tác giả!