Chương 94 - Đệ nhất thiên kiêu

Thấy vậy, Cố Dương nhướng mày.

Vung tay chém ra một kiếm!

Kiếm khí kinh khủng nhất thời cắt đứt không khí, nhắm thẳng vào Huyết Vô Cương!

"Hả?"

Mắt thấy kiếm khí trong nháy mắt rơi vào sau lưng mình.

Huyết Vô Cương cũng vội vàng xoay người, huyết khí trên người ầm ầm bộc phát.

Trực tiếp va chạm với kiếm khí!

Ầm ầm!

Thanh âm chấn động cực lớn vang vọng toàn trường.

Mà thần sắc Huyết Vô Cương cũng trở nên khó coi.

"Đáng chết! Cố Dương! Ngươi nhớ kỹ cho ta! Trừ phi ngươi vĩnh viễn không rời khỏi Lưu Vân Tông! Nếu không... Ta sẽ gϊếŧ ngươi!"

Giọng nói lạnh lẽo của Huyết Vô Cương truyền đến, hắn dựa vào lực phản chấn khủng khϊếp, thoát đi càng nhanh hơn!

Rẹt một tiếng, hắn hóa thành một đạo huyết vụ, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người!

Nhìn thấy vậy, Lý Thiên Minh lập tức chau mày.

"Gia hỏa này quả thực giống như cá chạch!"

Về phần Cố Dương, có chút bất đắc dĩ.

Nếu xung quanh không có đệ tử chân truyền và Lý Thiên Minh.

Hắn trực tiếp lấy lá bài tẩy ra.

Sau đó một kiếm đủ lấy mạng Huyết Vô Cương.

Nhưng nếu nhiều người phức tạp, tự nhiên cũng không tiện bộc lộ ra toàn bộ át chủ bài.

Cho nên để cho tên kia sống lâu thêm vài ngày là được rồi.

Ánh mắt Cố Dương hơi chớp động, nhanh chóng thu hồi linh kiếm hạ phẩm trong tay lại bên hông.

"Cố Dương, ngươi không bị thương chứ?"

Lý Thiên Minh vội vàng quay đầu nhìn về phía Cố Dương, ân cần hỏi.

"Đại trưởng lão yên tâm đi, ta không sao."

"Vậy là tốt rồi."

Lúc này Lý Thiên Minh mới thở phào một hơi.

"Huyết Vô Cương này sau này nhất định sẽ theo dõi ngươi thật chặt, một khi ngươi đi ra ngoài... Hắn nhất định sẽ chuẩn bị vẹn toàn sau đó mới hạ sát thủ với ngươi!"

"Mấy ngày gần đây tốt nhất vẫn là ở tông môn không nên xuống núi."

Lý Thiên Minh dặn dò.

Cố Dương chỉ khẽ gật đầu.

Nhưng cũng không quá để ý.

Uy hϊếp biến mất.

Lý Thiên Minh liền lấy phi thuyền ra.

Dẫn các đệ tử trở về tông môn.

Trên đường.

Tất cả đệ tử chân truyền giờ phút này đều dùng ánh mắt giống như đối đãi với quái vật mà nhìn chằm chằm vào Cố Dương.

Dù sao thủ đoạn Cố Dương biểu hiện ra... thực sự có chút biếи ŧɦái, bốn thành quyền ý, địa cấp cực phẩm quyền pháp.

Hiện tại lại bày ra bốn thành kiếm ý cho người ta cảm giác tựa như Cố Dương có át chủ bài cầm không hết, liên miên bất tuyệt, căn bản không thể tưởng được một khắc sau Cố Dương lại sẽ lấy ra con bài chưa lật gì!

Lý Thiên Minh cũng cảm khái vạn phần.

Vì tông môn ra một chân long như vậy mà cảm thấy vui mừng.

Nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng.

Dù sao cái tên Huyết Vô Cương này cũng rất khó dây dưa.

Nếu như cứ nhìn chằm chằm vào Cố Dương cũng sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của Cố Dương!

Được rồi, không suy nghĩ nữa, chờ sau khi trở về tông để tông chủ đau đầu là được rồi.

Đang lúc suy nghĩ.

Rất nhanh, phi thuyền chở mọi người về tới Lưu Vân Tông.

Sau khi đến tông môn.

Đệ tử chân truyền tự mình rời đi nghỉ ngơi.

Cố Dương thì dưới sự dẫn dắt của Đại trưởng lão Lý Thiên Minh, trực tiếp đi gặp tông chủ.

Nhưng ngay lúc Cố Dương đi đến điện Tông chủ.

Biểu hiện của Cố Dương trong lần thi đấu chân truyền này, cũng là biểu hiện truyền đạt ra với tốc độ kinh người ở trong khắp toàn bộ Lưu Vân Tông.

"Cái gì! Chân truyền đệ nhất lần này lại là Cố Dương sư huynh!?"

"Không phải Cố Dương sư huynh mới vừa trở thành chân truyền sao? Hắn làm làm sao có thể giành được đệ nhất chân truyền? Liễu sư huynh đâu rồi?"

"Cái gì? Cố Dương sư huynh lĩnh ngộ bốn thành quyền ý? Còn lĩnh ngộ bốn thành kiếm ý..."

"Vượt cấp chém gϊếŧ cường giả Bão Nguyên cảnh?"

"Kiếm Khí miểu sát Bão Nguyên cảnh tầng bốn?"

"Ta... Ta thật sự không nghe lầm sao?"

Từng tin tức lần lượt truyền đến.

Đệ tử nội môn ai nấy đều choáng váng.

Cái tình huống gì đây?

Sao cảm giác Cố Dương đi một chuyến thi đấu, chân truyền đều giống như là thay đổi?

Là bọn họ lạc hậu hay là hiện thực đã qua nhiều năm rồi?

Vẫn còn nhớ Cố Dương vừa mới trở thành đệ tử chân truyền không quá hơn một tháng chứ?

Tại sao lại...

Biến hóa nhanh chóng, trở thành đệ nhất tân nhiệm của đệ tử chân truyền Lưu Vân Tông hiện giờ.

Hơn nữa, còn có tên gọi là đệ nhất Thiên Kiêu Hạo Nam tỉnh?

Vô số đệ tử nội môn há hốc mồm.

Nhưng sau khi hiểu rõ nguyên do.

Nét mặt lại lộ ra vẻ chấn động.

Hâm mộ, ghen ghét.

Cuối cùng, chuyển thành sùng bái, chiêm ngưỡng!

Tình huống tương tự cũng phát sinh trong đại điện tông chủ lúc này.

"Cái gì!?"

Sở Lưu Vân nghe Lý Thiên Minh nói xong, cả người nhất thời trực tiếp đứng dậy.

Trên mặt tràn ngập khϊếp sợ.

"Đại trưởng lão, chẳng lẽ ngươi đang nói đùa với bổn tông sao?"

Sở Lưu Vân nhướn mày.

Hiển nhiên là có chút không dám tin.

Đối với chuyện này, Lý Thiên Minh cũng chỉ có thể lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Hắn có thể lý giải biểu hiện của Sở Lưu Vân.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, hắn cũng không thể tin được.

Cho nên mới dẫn Cố Dương cùng đến đây.

"Cố Dương, vẫn là để ngươi chứng minh cho tông chủ xem đi."

Đối với việc này, Cố Dương cũng không có ý tứ che giấu.

Bản thân những thủ đoạn này đều là hắn tận lực bày ra.

Sau khi nhìn thấy Cố Dương đều thi triển ra.

Sở Lưu Vân càng khϊếp sợ mở to hai mắt nhìn.

Nhưng ngay sau đó, cơn khϊếp sợ này hóa thành từng đợt cuồng hỉ!

"Được được được!"

"Cố Dương! Ngươi phi thường không tệ!"

"Cuối cùng Lưu Vân Tông chúng ta cũng có Chân Long!"

Sở Lưu Vân kích động liên tục nói ba tiếng được.

Trong ánh mắt nhìn về phía Cố Dương cũng tràn ngập chờ mong.

"Lần này ngươi gϊếŧ chết Vân Hải của Bạch Dương Tông, đoạt được vị trí thứ nhất trong lần thi đấu chân truyền, có thể nói là giành đủ thể diện cho Lưu Vân Tông ta."

"Muốn cái gì ngươi cứ việc nói, làm tông chủ, ta sẽ tận lực thỏa mãn ngươi!"

Sở Lưu Vân có chút tò mò nói.

Nghe vậy, Cố Dương mỉm cười.

Chính là đang đợi câu nói này của ngươi!

Đã như vậy, ta cũng không khách khí nữa!