Đương nhiên do Vân Hải chết trận.
Trần Vũ vốn bại dưới tay Cố Dương, ngược lại còn thuận theo xếp hạng thứ hai.
Mà Liễu Thiên Tướng, lại là đệ tam.
Người lúc trước không thể tiến vào vị trí top 10 cũng là được bổ sung.
Có thể nói là có người vui, có người sầu.
Sau đó đám đệ tử chân truyền của Lưu Vân Tông cũng nhao nhao tiến lên đón.
Phần lớn bọn hắn cũng cảm khái.
Lúc vừa tới, bọn họ đều đối xử với Cố Dương như sư đệ.
Dù sao Cố Dương vừa trở thành đệ tử chân truyền, cũng được coi là người mới.
Cho nên cần chăm sóc chiếu cố.
Kết quả khi thi đấu của các vị chân truyền đã kết thúc.
Thằng hề lại chính là bọn ta!
Người mới? Chăm sóc?
Còn phải chăm sóc cái búa.
Cố Dương có thể chiến đấu vượt một cấp bậc.
Huống chi là bọn họ.
Hiện giờ vô số đệ tử chân truyền đều dùng ánh mắt hâm mộ và sùng bái nhìn Cố Dương.
Trong lòng cảm khái vạn phần.
Lúc này, Liễu Thiên Tướng cũng đã khôi phục lại thương thế đến trong đám người.
Mặc dù hắn không tận mắt nhìn thấy Cố Dương cùng Vân Hải chiến đấu.
Nhưng Cố Dương không chỉ đánh bại Vân Hải, thậm chí còn tiêu diệt Vân Hải.
Hắn ta liền khϊếp sợ bất chấp thương thế của mình, vội vàng chạy đến hiện trường.
Sau khi nhìn thấy thi thể Vân Hải trên sàn quyết đấu.
Hắn lập tức choáng váng.
Trong ánh mắt nhìn về phía Cố Dương cũng tràn ngập rung động cùng cảm khái.
"Thật đúng là vậy...Thật có chút bị đả kích mà."
Tốt xấu gì y cũng là đệ nhất chân truyền của Lưu Vân Tông.
Kết quả không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị đuổi kịp và vượt qua.
Hơn nữa còn bị một chân truyền Ngưng Chân cảnh tầng ba đuổi kịp!
Điều này làm cho trong lòng hắn cảm khái vạn phần, đồng thời cũng không khỏi sợ hãi thán phục vì Cố Dương.
Ngưng Chân cảnh tầng ba lại có thể bộc phát ra thực lực có thể so với Bão Nguyên cảnh tầng ba.
Cho dù là những quái vật trên Anh Tài Bảng kia, cũng chưa chắc ai cũng có thể làm được...
Ngươi thật biếи ŧɦái!
"Như vậy lần thi đấu chân truyền này, đã tuyên cáo viên mãn kết thúc."
"Tuy rằng trên đường có chút gợn sóng, nhưng điều này cũng không trọng yếu."
"Lý trưởng lão? Sao không theo ta cùng đi uống rượu chúc mừng một phen?"
Đại trưởng lão Bắc Tuyết Môn nhìn về phía Lý Thiên Minh, đưa ra lời mời.
Lý Thiên Minh hơi cân nhắc một chút.
Chợt lắc đầu.
Hắn hồi tưởng lại ánh mắt của Huyết Vô Cương lúc rời khỏi.
Trong lòng vẫn có chút lo lắng bị Huyết Vô Cương giở trò.
Hắn hiểu rõ Huyết Vô Cương.
Chỉ cần có thể đạt được mục đích thì sẽ dùng mọi thủ đoạn tồi tệ nhất!
Vì vậy chậm thì sẽ xảy ra biến hóa.
Hắn tính toán nhanh chóng trở về tông môn.
"Đa tạ ý tốt của Trần trưởng lão, chỉ có điều tông chủ thúc giục gấp gáp, chỉ sợ là không thể ngủ lại cùng ngươi nâng cốc trò chuyện hân hoan."
"Thật có lỗi."
Lý Thiên Minh chắp tay, thoáng áy náy nói.
Nghe đến đây, Đại trưởng lão Bắc Tuyết Môn dường như cũng hiểu rõ ý của Lý Thiên Minh.
Hắn mỉm cười nói: "Nếu Lý trưởng lão đã không tiện, vậy Bắc Tuyết môn chúng ta cũng không miễn cưỡng, đường xá xa xôi, xin hãy cẩn thận."
Hai bên chắp tay.
Hiện giờ trong sân đã sớm chỉ còn lại có đệ tử ba tông.
Đám chân truyền Bạch Dương tông đã lặng lẽ rời khỏi theo Huyết Vô Cương từ lâu.
Thậm chí Thẩm Đông chân truyền đứng thứ hai tiến vào top mười của Bạch Dương tông còn không cần cả khen thưởng, trực tiếp chạy trốn.
Lý Thiên Minh lập tức triệu tập tất cả đệ tử chân truyền của Lưu Vân Tông đến đây.
"Đi thôi, quay về tông."
Hắn vung tay lên, phi chu xuất hiện.
Những đệ tử chân truyền của Lưu Vân Tông còn lại mặc dù không biết vì sao đại trưởng lão lại vội vàng như vậy.
Nhưng vẫn là nghe lời đi lên phi chu.
Về phần Cố Dương, sớm đã bị Lý Thiên Minh kéo sang một bên.
"Cố Dương, Đại trưởng lão Huyết Vô Cương của Bạch Dương tông hiện tại đã theo dõi ngươi rồi."
"Đợi trở lại tông môn, tận lực ít ra khỏi cửa, nếu không... Rất dễ dàng xảy ra chuyện!"
"Huyết Vô Cương?"
Cố Dương hơi híp mắt.
Đương nhiên hắn có thể cảm nhận được sát ý của Huyết Vô Cương với mình.
Chẳng qua hắn cũng rõ ràng, đối phương chính là Đại trưởng lão Bạch Dương tông.
Thực lực cường hãn càng không phải là thứ mà kẻ hạng Vân Hải có thể so bì!
Vậy vẫn nên cẩn thận thì hơn.
"Bạch Dương Tông à..."
Ánh mắt Cố Dương ngưng lại.
Sau đó đi theo Đại trưởng lão lên phi chu.
Phi chu lập tức bộc phát ra tốc độ cực nhanh, nhanh chóng rời xa Bắc Tuyết Môn.
Xuất phát về phía Lưu Vân Tông.
Trên đường đi, Lý Thiên Minh cũng không chần chờ, trực tiếp điều khiển cho phi chu toàn lực phi hành.
Không dự định lãng phí thời gian.
Sợ sẽ xuất hiện ngoài ý muốn.
Nhưng cho dù như vậy, chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra!
Ngay tại thời điểm phi chu phi hành ổn định.
Đột nhiên, một tiếng vang kỳ dị truyền tới.
Ngay sau đó, toàn bộ phi chu đung đưa.
Giống như có vật nào đó trói buộc phi chu lại!
Ầm ầm!
Phi chu nhanh chóng rơi xuống mặt đất.