Chương 12: Đến Lượt Ta?

Trên đài.

Một người một thú đánh vô cùng kịch liệt.

Có điều người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, Đinh Hiên căn bản không sử dụng toàn bộ thực lực của bản thân.

Thậm chí hung thú còn không thể chạm tới vạt áo của Đinh Hiên.

Từ nét cười hiện ra trong mắt Đinh Hiên là có thể nhìn ra.

Hắn đang hưởng thụ chiến đấu!

Khác hoàn toàn với Nhϊếp Kim lúc trước ra tay toàn lực!

Điều này cũng khiến vô số đệ tử chấn động.

Đây chính là đệ nhất thiên tài ngoại môn của bọn họ!

Nháy mắt chín chiêu giao thủ qua đi.

Động tác của Đinh Hiên đột nhiên khựng lại, trong miệng nỉ non tự nói: "Cũng nên đến lúc kết thúc rồi."

Vừa nói xong, hắn một quyền trực tiếp đánh nổ đầu con hung thú kia.

Uỳnh uỳnh!

Từng đợt vỗ tay giống như sấm sét từ một bên vang lên.

Mấy tên trưởng lão trên đài cũng nhao nhao gật đầu, hết sức hài lòng nhìn Đinh Hiên.

Trưởng lão ngoại môn được trưởng lão khác phản hồi, cũng vội vàng mở miệng.

"Chúc mừng ngươi, Đinh Hiên, thành công thông qua cuộc thi tuyển! Vô cùng ưu tú!"

Nghe trưởng lão ngoại môn tuyên bố.

Đinh Hiên không có chút ngạc nhiên nào.

Cái đầu ngẩng cao, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo.

Đối với hắn mà nói, thi đấu tuyển chọn vốn dĩ rất bình thường.

Thứ hắn muốn... Cũng không phải là thông qua cuộc thi tuyển chọn.

Mà là leo lên ngai kẻ mạnh nhất!

Thiên tài mạnh nhất cuộc tuyển chọn, thưởng 10 viên hạ phẩm Linh Thạch!

Đây mới là mục đích của hắn!

Dưới cái nhìn của hắn ta, đám ngoại môn đệ tử bèo nhèo này, ai có thể tranh đoạt với mình?

Nghĩ đến đây, hắn hừ lạnh một tiếng, đi đến một khu nghỉ.



Không ai để tâm đến lòng tự ngạo của Đinh Hiên.

Thiên tài mà? Trong lòng ít nhiều gì cũng sẽ có ngạo khí.

Điều này là rất bình thường!

Rất nhanh, khiêu chiến tiếp tục.

Nhưng sau khi Đinh Hiên lên đài, cũng không có ai có thể khiêu chiến thành công.

Suy cho cùng thì cường giả trong ngoại môn có hạn.

Xứng danh thiên tài... Cũng chỉ có ba người Triệu Vĩ, Nhϊếp Kim và Đinh Hiên mà thôi.

Những người khác có thể thông qua mới là lạ!

"Xem ra không ngoài ý muốn, quán quân thi đấu tuyển chọn nội môn lần này chính là Đinh Hiên rồi."

"Đúng vậy, trong mười chiêu đã đánh bại hung thú cùng cảnh, đã vô cùng biếи ŧɦái rồi!"

"Cho dù trong đám đệ tử nội môn, Đinh Hiên cũng coi như là trên trung đẳng chứ?"

"Mười viên linh thạch hạ phẩm, Đinh Hiên sắp kiếm bộn rồi!"

"Còn chưa thi tuyển xong mà? Đã coi Đinh Hiên là quán quân rồi sao?"

"Ha ha, lính mới hả? Ngươi cảm thấy còn có ai có thể làm được loại thành tích như Đinh Hiên kia?"

"Gà mờ quá, muốn đánh bại Đinh Hiên, vậy cần mấy chiêu mới đánh chết hung thú, ngươi lên thử xem?"

"Nhỡ như ở ngoại môn chúng ta có thiên tài ẩn tàng thì sao?"

"Cười chết ta rồi, ngươi sao không nói ngoại môn chúng ta còn ẩn tàng một vị Tụ Khí cảnh thiên tài đi cho rồi? Nếu thực sự là như vậy, tại sao hắn không trực tiếp phô bày ra? Thật là buồn cười!"

"..."

Không ít đệ tử ngoại môn rối rít cảm khái.

Bọn họ đã không còn hứng thú để xem khiêu chiến tiếp theo nữa.

Dù sao thì sau khi trận đấu của Đinh Hiên kết thúc, cuộc thi tuyển chọn cũng không còn gì hồi hộp nữa.

Nhưng cũng có người cảm thấy bất mãn, thấy buổi thi tuyển này rõ ràng còn chưa kết thúc, mà người khác đã bắt đầu ăn mừng rồi.

Đương nhiên, loại ngôn luận này hiển nhiên là bị công kích điên cuồng.

Mà trong lúc không ít đệ tử đang thảo luận kịch liệt.

Chấp sự cũng không để ý đến những người khác, chỉ yên lặng mở miệng nói.

"Người dự thi cuối cùng—— Cố Dương."



Cố Dương một mực ngây ngốc nghỉ ngơi ở một bên nghe được tên gọi của mình, lúc này mới mở mắt đứng dậy đi ra ngoài.

Thấy Cố Dương đi ra, một ít đệ tử quen biết Cố Dương lập tức trừng hai mắt.

Tình huống khỉ gì vậy?

Cố Dương tham gia thi đấu tuyển chọn nội môn?

Mẹ nó... Cố Dương không phải chỉ có Luyện Thể tầng bốn sao?

Chẳng lẽ... hắn che giấu thực lực?!

Đương nhiên, người nhận ra Cố Dương cũng không nhiều.

Phần lớn đều không nhận ra.

Chỉ là nhàn nhạt liếc Cố Dương một cái rồi thu hồi ánh mắt.

Ngoại môn trưởng lão cũng chỉ nhàn nhạt nhìn Cố Dương một cái.

Mặc dù khí huyết chi lực trào dâng trong cơ thể Cố Dương khiến hắn thoáng có chút kinh ngạc.

Nhưng cũng không gì hơn điều này.

Cố Dương chậm rãi đi tới giữa đấu trường.

Chẳng mấy chốc, một con hung thú đi ra từ bên trong cánh cửa đá khổng lồ.

Hình thể của nó khổng lồ, cao chừng ba mét.

Khí thế hùng hậu trầm trọng, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người ở đây.

"Là Cự Nham Quy!"

"Khá lắm, nghe nói lực phòng ngự của gia hỏa này vô cùng biếи ŧɦái, ngay cả một số tu sĩ Tụ Khí cảnh cũng không cách nào dễ dàng phá vỡ phòng ngự của nó!"

"Ha ha ha, vận khí của Cố Dương này có chút quá kém, vậy mà đυ.ng phải con quái vật này!"

Có người nhận ra lai lịch của con hung thú này, lập tức vừa cười vừa nói.

Con rùa khổng lồ này rất mạnh trong số hung thú.

So với hai con trong lần khiêu chiến trước của Nhϊếp Kim và Đinh Hiên thì mạnh hơn một chút.

Nhất là sức phòng ngự, cho dù là Đinh Hiên cũng phải tốn rất nhiều thời gian để đánh phá phòng ngự của nó.

Ít nhất trong mười chiêu thì tuyệt đối không đánh bại được nó!

"Xem ra không có hi vọng rồi."

"Cự Nham Quy không sợ nhất chính là lực lượng cường đại."

"Chỉ có cường giả Tụ Khí cảnh mới có thể tạo thành tổn thương cho nó."