Từ Phàm nhìn hai đệ tử này, nói thật, trên phương diện thiên phú chiến đấu, Từ Nguyệt Tiên vẫn cao hơn một chút, nàng có thể dễ dàng áp chế Từ Cương cũng có liên quan đến đường lối chiến đấu mà mình chọn.
“Vừa khéo, các ngươi đều ở đây, làm thực nghiệm với ta.” Từ Phàm vung tay lên, một quả cầu màu đen to bằng quả bóng rổ lóe ra vô số phù văn xuất hiện.
“Sư phụ, đây là pháp bảo gì vậy?” Hai huynh muội tò mò nhìn Từ Phàm, Từ Phàm thường xuyên luyện chế ra một số thứ kỳ quái, điều này cũng khiến cho hai huynh muội cực kỳ tò mò về pháp bảo không xác định mà Từ Phàm luyện chế ra.
“Bảo khí nhất giai, Tâm Rối.”
Từ Phàm còn chưa lên tiếng, một giọng nói điện tử vang lên, đây là khí linh của Tâm Rối, hiện tại Từ Phàm vẫn chưa hoàn toàn quyết định xong.
“Tâm Rối, đây là pháp bảo mà sư phụ đặc biệt luyện chế để điều khiển rối.” Từ Phàm cười nói.
Một con rối đao khách cao một mét năm được Từ Phàm lấy ra, một quả cầu kết nối luyện chế từ Hồn Thiết trực tiếp dung nhập vào hạt nhân của con rối.
“Con rối này có sức chiến đấu của Luyện Khí cấp sáu, Nguyệt Tiên, ngươi luận bàn với nó một chút.”
Sau khi quả cầu kết nối dung nhập vào hạt nhân của con rối đao khách, Tâm Rối tỏa ra ánh sáng.
Con rối đao khách trực tiếp phóng ra, biến thành một ảo ảnh đi vào trung tâm của sân đấu mới được sửa xong, còn vẫy tay với Từ Nguyệt Tiên.
“Sư phụ, con rối này rất mạnh sao?” Từ Nguyệt Tiên nhìn con rối đang vẫy mình, trong mắt lóe lên vẻ kỳ dị, nàng cảm thấy bên trong con rối này có một linh hồn.
“Ngươi thử một chút chẳng phải sẽ biết được sao.”
Từ Phàm kỳ vọng rất nhiều vào Tâm Rối.
Sau khi nghe những lời của Từ Phàm, Từ Nguyệt Tiên trực tiếp biến thành một bóng mờ lao đến con rối đao khách.
Con rối đao khách cũng không tỏ ra yếu kém, lao thẳng về phía Từ Nguyệt Tiên.
“Từ Cương, nhìn cho kỹ, sau này gặp được kẻ địch nhanh nhẹn thì nên làm gì.”
Lúc này, tiếng vũ khí va chạm không ngừng vang lên, hai bóng mờ nhanh chóng di động trên sân, chém gϊếŧ.
Lúc này, bóng dáng của Từ Nguyệt Tiên đột nhiên biến mất, mà đao khách đang trong trạng thái chiến đấu cũng dừng lại, yên lặng đứng tại chỗ, chờ Từ Nguyệt Tiên xuất hiện.
“Từ Cương, ngươi có thể phát hiện tiểu muội của ngươi không?” Từ Phàm hỏi, hắn biết, trong lòng tiểu tử này nhất định có cách đối phó với Từ Nguyệt Tiên.
“Ta không phát hiện được, nhưng ta biết nếu ta có thể nắm được mấy bí pháp kia của sư phụ, có phát hiện hay không cũng như nhau.” Từ Cương ngây ngô nói, đồng thời cảm thấy đáng tiếc, bí pháp sư phụ truyền cho mình, bây giờ không luyện giỏi được cái nào.
“Bây giờ ngươi đang luyện tập bí thuật nào.” Từ Phàm sửng sốt, sau đó nghĩ lại, thật đúng vậy, những bí thuật mà mình truyền cho tiểu tử này đều là loại rải thảm ném bom.
“Hạch Bạo thuật.”
“Ngươi không được dùng bí thuật ta truyền cho ngươi lúc luận bàn, biết chưa.” Từ Phàm nhanh chóng nói, nếu tiểu tử này thật sự sử dụng quả thật có thể tổn thương Từ Nguyệt Tiên.
“Biết rồi sư phụ, ta chỉ là đầu óc không tốt thôi, cũng không phải ngốc.” Từ Cương gãi đầu nói.
Một cái búng trán rơi lên đầu Từ Cương.
“Tiểu tử thối, biết cãi lại rồi.” Khóe miệng Từ Phàm hơi nhếch lên, cảm giác đồ đệ ngốc này có chút hiểu biết rồi.
Đúng lúc này, cục diện trên sân thay đổi, một lưỡi dao vàng trực tiếp xuất hiện từ sau gáy con rối đao khách, ngay khi con rối vừa định phản ứng, đầu đã bị lưỡi dao vàng xuyên qua.
Đồng thời, một cây đao cũng kề vào cổ Từ Nguyệt Tiên.
“Nguyệt Tiên, điểm yếu của con rối là linh năng trung tâm, không phải đầu.”
Từ Phàm vung tay, ngừng Tâm Rối lại.
“Sư phụ, ta hiểu rồi.” Từ Nguyệt Tiên cúi đầu nói, đối phó một con rối Luyện Khí tầng sáu, nàng lại suýt chút nữa thất bại.
“Tâm, đã thu thập số liệu trận chiến chưa?” Từ Phàm hỏi.
“Đã thu thập xong, lần sau đánh bại nàng, chỉ cần hai con rối đao khách.” Âm thanh điện tử khiến Từ Phàm có cảm giác thời không lẫn lộn.
Lúc này, tiếng chuông cấm chế vang lên.
Bàng Phúc bước vào.
“Từ đại sư, ta có một thứ tốt cho ngươi xem.” Bàng Phúc nâng cơ thể nặng nề, lại vô cùng linh hoạt đi về phía Từ Phàm.
“Ồ, ngươi tìm được thứ gì tốt.” Đôi mắt Từ Phàm sáng lên, thứ mà hắn nhờ Bàng Phúc đặc biệt thu thập đều là những thứ sắp tới hắn cần gấp.
Trong phòng khách, Từ Phàm đã nhìn chằm chằm vào quả linh hỏa trước mặt rất lâu.
“Vẫn Tâm linh hỏa, Bàng sư huynh, cảm tạ.” Từ Phàm nói.
Có thứ này, Từ Phàm có thể luyện chế Bảo khí tam giai.
“Tốn bao nhiêu linh thạch, không đủ ta cho ngươi.” Từ Phàm nói, linh thạch mà hắn chia ở thương hội hàng năm đều được cất giữ trong thương hội.
“Bốn mươi vạn linh thạch, không cần bù giá chênh lệch, chỉ là người sở hữu linh hỏa này có điều kiện.”
Bàng Phúc lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Từ Phàm.
“Giúp hắn luyện chế một Bảo khí nhị giai Nạp Hải bình.”
Từ Phàm nhận lấy ngọc giản nhìn, tâm trạng lập tức tốt lên, hắn đã lâu rồi không gặp được khách hàng tự mang bản vẽ mẫu.
“Thú vị, vật liệu đã sẵn sàng, một tuần sau đến đây lấy là được.” Từ Phàm nói, có bản vẽ là tốt, còn vì sao phải mất một tuần, bởi vì Từ Phàm thích.
Lúc này, Từ Phàm lúc này mới nhìn dáng người của Bàng Phúc nói: “Có phải sắp Trúc Cơ rồi không?”
“Còn một chút, còn phải đợi một khoảng thời gian.” Bàng Phúc cười ha ha nói, đối với Từ Phàm, hắn thiên về bạn bè hơn là đối tượng giao dịch.
Từ Phàm đưa một bình Viêm Tâm đan cho Bàng Phúc.
“Nhận lấy đi, có ích cho cơ thể của ngươi.”
Bàng Phúc không nhiều lời, trực tiếp nhận lấy.
Một tuần sau, sau khi Từ Phàm đưa Nạp Hải Bình cho Bàng Phúc, đã bị Từ Nguyệt Tiên và Từ Cương thần bí đưa đến nơi thường nói chuyện phiếm.
“Nói đi, cứ thần bí, có phải phát hiện bảo bối gì để ta giám định không?” Từ Phàm nói, trước kia Từ Nguyệt Tiên cũng từng có biểu hiện như vậy khi lấy được bảo bối.
“Sư phụ, ngươi có thể đối phó yêu thú Kim Đan kỳ không?” Từ Nguyệt Tiên thần bí nói.
“Số lượng đừng quá nhiều là được.” Từ Phàm ước lượng thực lực của mình rồi nói.
“Đừng quá nhiều là bao nhiêu, hai mươi con sao?” Từ Nguyệt Tiên hỏi.
“Hai mươi con, không thành vấn đề.” Từ Phàm kìm lại câu đừng vượt quá một trăm.
“Sư phụ có thiếu linh thạch không?” Từ Nguyệt Tiên lại hỏi.
“Tất nhiên là thiếu rồi, có bao nhiêu linh thạch thì sư phụ người đều có thể tiêu hết.” Từ Phàm buồn cười giống như nghe thấy câu hỏi ngươi có thiếu tiền hay không, hắn có vài dự án còn chưa khởi động, còn không phải do không đủ linh thạch sao.
“Sư phụ, ta phát hiện một bí cảnh, ta phát hiện bên trong có một hồ linh dịch, là cả một hồ linh dịch đấy!”
“Linh dược trên một ngàn năm trong ấy nhiều không kể xiết, cũng có một di tích, ở cửa có Yêu thú Kim Đan bảo vệ.”
“Ta sợ rút dây động rừng, nên vẫn chưa đi vào.” Giọng điệu của Từ Nguyệt Tiên càng thêm thần bí và phấn khích, đây là lần đầu tiên nàng phát hiện ra bảo địa có quy mô mức này.
Nghe xong lời nói của đồ đệ, đầu óc Từ Phàm không hề nôn nóng, nhưng Từ Cương bên cạnh cực kỳ kích động.
“Ngươi chắc chắn không có yêu thú trên Kim Đan kỳ đấy chứ.” Từ Phàm hỏi.
“Không có, trực giác của ta luôn rất chính xác, nếu có yêu thú trên Kim Đan kỳ, ta vừa tiến vào bí cảnh sẽ biết ngay.” Từ Nguyệt Tiên chắc chắn nói.
“Lối vào bí cảnh có dễ đi ra không, lỡ như gặp phải Yêu thú trên Nguyên Anh kỳ làm sao chạy thoát, đã lập kế hoạch rút lui chưa?”
“Cần bao nhiêu nhẫn không gian, linh dược cần vật đựng gì, bên trong là loại Yêu thú gì, ngươi đã dò xét xong chưa?” Từ Phàm trực tiếp nói ra một loạt câu hỏi.
“Chuyện sư phụ nghĩ đến ta cũng nghĩ đến rồi, chuyện không nghĩ đến ta cũng nghĩ cả rồi.”
Từ Nguyệt Tiên đưa cho Từ Phàm một miếng ngọc giản.