Ba giờ sau, Từ Phàm nhìn tấm sắt bị lau sáng loáng, gãi đầu, có vẻ không có tác dụng gì.
Điểm khác biệt duy nhất chính mấy phù văn trên tấm sắt kia hiện ra rõ ràng hơn.
“Phù văn diệu quang, phù văn hổ lực, phù văn lưu sa?”
“Giữa cái này có liên hệ gì sao?” Từ Phàm nhìn tấm sắt, nghi hoặc nói.
Lúc này, Từ Phàm lấy ra một cây phù bút, bắt đầu khắc lên tấm sắt.
“Có phải khắc phù văn lên tấm sắt là có thể tháo bỏ bí mật của tấm sắt này không?”
Tấm sắt vốn cứng như pháp bảo, lại bị phù văn của Từ Phàm khắc lên dễ dàng.
Từ Phàm vừa viết xong phù văn, một ảo ảnh đồng hồ cát xuất hiện trên tấm sắt, nhìn tốc độ cát chảy, cũng chính là khoảng ba mươi phút.
Trong sâu thẳm có một cảm giác, đây là một bí bảo thử thách bản lĩnh phù văn của Luyện Khí sư.
Phù văn bút như vẩy mực vẽ tranh, trong chưa đầy ba mươi phút, trên tấm sắt đã dày đặc phù văn, sau đó không hề có phản ứng.
Sau khi một mực đợi cho cát trong đồng hồ cát trên tấm sắt chảy hết, tấm sắt bị một quầng sáng bao quanh, sau đó, lại biến thành một tấm sắt rỉ sét loang lổ.
“Ta @¥ @¥” Từ Phàm biết suy đoán của mình là sai, thứ này không phải khắc đầy phù văn là được.
“Vậy cần xâu chuỗi ba phù văn kia lại sao?”
Nghĩ đến đây, Từ Phàm lập tức tràn đầy hăng hái.
Linh hỏa dấy lên, pháp bảo bàn chải bắt đầu chà.
Ba giờ sau, tấm sắt lại sáng bừng lên.
“Phù văn xuân mộc, phù văn cự thạch, phù văn hóa vũ.” Với kinh nghiệm luyện khí nhiều năm, trong đầu Từ Phàm lập tức hình thành một pháp trận kết nối ba phù văn này.
“Giảo Đằng Thạch Sát trận.” Đây là cái tên Từ Phàm đặt cho trận pháp này.
Từ Phàm viết như thần, một lát sau, trên tấm sắt đã hiện ra trận pháp phù văn dày đặc.
Lúc này, pháp trận trên tấm sắt biến mất, xuất hiện một chữ “Lương”, sau đó một tia linh quang mang theo sức mạnh ý chí phù văn, chui vào mi tâm Từ Phàm.
“Vãi, phù văn long lực, phù văn quang sát, phù văn cự linh, phù văn thiên trấn…” Vẻ mặt Từ Phàm giống như đã trúng được mấy ngàn vạn.
“Trời ạ, đều là phù văn hiếm thấy nhất, đây là phần thưởng hoàn thành thử thách của ta sao?” Từ Phàm mừng rỡ nói.
Trong lòng hắn có một suy đoán, đây có thể là vật truyền thừa luyện khí trước khi phi thăng của một Luyện Khí Đại Tông sư nào đó để lại.
Đến lúc Từ Phàm lại nhìn về phía tấm sắt, nó đã trở lại vẻ gỉ sét loang lổ ban đầu.
“Tiếp tục thôi ~~” Nhìn tấm sắt, tính điên cuồng cày cuốc của Từ Phàm lại lộ ra.
Hai giờ sau, nhờ độ thuần thục chải gỉ sét của Từ Phàm gia tăng, lần này chỉ mất hai giờ.
“Phù văn băng sương, phù văn viêm hỏa, phù văn mộc linh, phù văn kim sát.”
“Chuyện vặt, đây không phải giới hạn của ta.”
Từ Phàm hào hứng cầm lấy phù bút tiếp tục khắc.
Năm ngày sau, Từ Nguyệt Tiên mang một bữa ăn thanh đạm đến phòng luyện khí của Từ Phàm.
Bình thường, hai huynh muội bọn họ sẽ không quấy rầy lúc Từ Phàm đang luyện khí luyện đan, nhưng hai ngày nay, trong phòng luyện khí thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng hô vừa bất đắc dĩ vừa phẫn nộ của sư phụ mà bọn họ kính yêu.
Nhưng cách một khoảng thời gian lại truyền đến tiếng phấn khởi của sư phụ.
Từ Phàm mang đôi mắt thâm quầng, nhìn Từ Nguyệt Tiên bưng thức ăn, trong lòng ấm áp.
“Sư phụ, ngươi không sao chứ?”
“Ngươi thường nói với bọn ta chuyện gì cũng đừng nóng vội, con đường tu tiên, ổn định là nhất.” Từ Nguyệt Tiên nói, nhìn Từ Phàm với đôi mắt thâm quầng.
“Ha ha, đúng vậy, Tiểu Nguyệt Tiên biết dạy bảo người khác rồi.” Từ Phàm cười nói, sau đó hắn buông phù bút xuống, nhận lấy chiếc đũa Từ Nguyệt Tiên đưa qua, bắt đầu ăn.
“Ừm, đồ ăn Nguyệt Tiên làm, luôn luôn ngon như vậy.” Từ Phàm khen ngợi, liên tục khắc tấm sắt năm ngày, nên nghỉ ngơi một chút, thử thách trận pháp phù văn năm ngày liên tục, đã tiêu hao hết linh lực của Từ Phàm.
Trong năm ngày qua, Từ Phàm đã đạt đến cửa thứ ba mươi hai, tổng cộng đạt được hơn hai trăm phù văn ngày thường khó gặp.
Hắn có cảm giác, nếu hắn qua cửa ba mươi sáu phù văn kia, hắn có thể đạt được sự đồng ý của bí bảo này.
“Nguyệt Tiên, ngươi đi làm việc đi, ta ăn cơm xong sẽ ngủ, không cần lo lắng cho ta.” Từ Phàm nói, sau đó ra quyết tâm, thiết lập một Cách Âm trận trong phòng luyện khí.
“Vậy ta đợi sư phụ ăn xong mới trở về.”
“Được.”
Sau khi ăn xong, Từ Phàm cất tấm sắt đi, trở về phòng mình trực tiếp ngủ, có loại cảm giác nằm trên giường ngủ luôn sau khi liên tục thức đêm.
Tại một khu vực không xác định cách Thiên Khuyết môn không biết bao xa, Diệp Tiêu Dao đang bị một đám Yêu thú Nguyên Anh kỳ đuổi gϊếŧ.
“Đệt, Lão Kiếm, ngươi mau nghĩ cách đi, nếu không hai chúng ta đều xong đời.” Diệp Tiêu Dao hét lên trong lòng, hắn dựa vào ghe chép trong sách cổ đến được vị trí này, nói là nơi này có lượng lớn linh khoáng hiếm thấy.
“Mẹ kiếp, nguyên linh chi khí mới hút từ trong bảo quán lại tiêu hao hết rồi.” Lão Kiếm nói.
“Hình như sáu trăm dặm trước mặt ngươi, có một Truyền Tống trận bỏ hoang, ngươi bay đến đó, ta có thể khởi động Truyền Tống trận.”
“Truyền Tống trận kia có thể truyền đến đâu.” Diệp Tiêu Dao vừa tránh đòn tấn công của Yêu thú phía sau vừa nói, nếu không phải tốc độ ngự kiếm của hắn siêu phàm, bây giờ có lẽ ngay cả mảnh xương cũng không còn.
“Đừng lo nhiều như vậy, tính mạng quan trọng hơn, nói không chừng là cơ duyên của ngươi.” Lão Kiếm thuận miệng nói, hắn đã trải qua giây phút sinh tử như thế này không biết bao nhiêu lần, cho nên đương nhiên rất thờ ơ, thờ ơ giống như khi hắn bị vị Tiên Đế trẻ tuổi nhất kia lập tức tiêu diệt chút chân linh cuối cùng của mình.
Diệp Tiêu Dao nghiến răng, tăng tốc bay về phía Lão Kiếm chỉ.
Cùng lúc đó, Truyền Tống trận ở xa, đang bị một sức mạnh thần kỳ chữa trị rất nhanh.
“Ồ, Truyền Tống trận này nhìn có chút quen mắt, hình như trước kia ta đã thấy rồi.” Lão Kiếm nghi hoặc nói, khi phụ thân vào chiếc nhẫn kia, hắn chỉ là một chút chân linh có thể biến mất bất cứ lúc nào, trí nhớ ít nhất bị mất đi chín phần mười.
“Đừng lo nhiều như vậy, chạy trốn quan trọng hơn.”
Diệp Tiêu Dao lao vào trong Truyền Tống trận, Truyền Tống trận khởi động.
Bên ngoài Phi Vũ giới, một linh quang có tinh quang chi lực bảo vệ bay về phía Yêu Linh giới cách đó hàng tỉ kilomet với tốc độ ánh sáng.
Từ Phàm đang ngủ lúc này cũng giật mình một cái, thế là lại lật người ngủ tiếp.
Lúc Từ Phàm mở mắt ra lần nữa, đã là sáng ngày thứ ba.
Nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ lưu ly, Từ Phàm vươn vai.
“Giấc ngủ này thật là thoải mái.”
Tiện tay phóng ra một Thủy Cầu thuật, Từ Phàm đơn giản rửa mặt một phen, ra khỏi phòng, đã thấy hai huynh muội đang luận bàn.
“Một pháp sư pháo đài, một thích khách tầm bảo, có gì hay ho mà đánh.”
“Cuối cùng chẳng phải là thích khách thắng à.”
Từ Phàm mới vừa nói xong, một thanh đoản kiếm màu vàng đã đặt trên cổ Từ Cương.
Trận chiến kết thúc, Từ Phàm thuận tay triệu hồi một cự nhân thổ linh, bắt đầu sửa chữa sân đấu bị hư hại.
“Sư phụ, có phải do ta quá ngu ngốc, nên lần nào cũng là ta thua.” Từ Cương bước đến bên cạnh Từ Phàm xấu hổ hỏi, cảm thấy mình đã phụ sự kỳ vọng của sư phụ.
Nghe thấy lời của đại đệ tử mình, Từ Phàm xoa đầu Từ Cương nói: “Không trách ngươi, đây là nghề nghiệp áp chế, về sau sẽ tốt hơn chút.”
“Nếu không thì ngươi có thiên phú chiến đấu của sư phụ cũng được.”