Từ Phàm nhìn lên trời với ánh mắt hơi phiền muộn, khi hắn trao nhẫn cho Trương Vi Vân, thì hắn đã là người có gia đình.
“Ta đã là người có vợ rồi.” Từ Phàm lẩm bẩm nói.
Sau khi hai huynh muội bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, đều rất nghi hoặc, cái này có gì để cảm thán chứ.
“Sư phụ, ngươi có thể nói cho ta biết là sư mẫu thích ăn món gì, để ta học trước không.”
“Đợi sau khi sư mẫu đến, ta sẽ hiếu kính với nàng ấy.” Từ Nguyệt Tiên nói.
“Có lẽ bây giờ sư mẫu ngươi thích ăn đồ ngọt đấy.” Từ Phàm nhớ tới lúc hắn dùng một cây kẹo que tự làm để đổi lấy được cô vợ này, không ngờ rằng cuối cùng thật sự trở thành vợ của mình.
“Được rồi, giải tán hết đi, nên đi tu luyện một chút, đến lúc làm nhiệm vụ rồi.” Từ Phàm phất tay nói, bây giờ hắn có chuyện vô cùng quan trọng phải đi xử lí.
“Tạm biệt sư phụ ~~”
Hai người nói xong thì đi làm việc của mình.
Từ Phàm quay người đi vào phòng luyện khí, lấy được nhiều Hồn Thiết như vậy, hắn phải lên kế hoạch cẩn thận.
Bên trong phòng luyện khí, Từ Phàm xem qua Linh Tâm Khoáng một lúc, một hồi lại nhìn qua Hồn Thiết Linh Khoáng, trong lòng dần dần nảy sinh ý tưởng.
Hắn muốn luyện chế ra một Bảo khí có khí linh, chuyên môn dùng để điều khiển con rối.
Một con chim được tạo thành từ linh lực, bay về Thương Linh phong tổng bộ thương hội của Bàng Phúc.
“Linh hồn và nguyên anh của một con mẫu trùng, cộng thêm hơn một nghìn Tâm Ngọc, Hồn Thiết, Linh Tâm Khoáng, thế là cũng gần đủ rồi.”
Nhìn Linh Tâm Khoáng, Từ Phàm có chút không nỡ, mặc dù có số lượng Hồn Thiết lớn gia nhập khiến có thể tiết kiệm số Linh Tâm Khoáng, nhưng cuối cùng vẫn phải dùng đến một phần tư miếng Linh Tâm Khoáng.
Trong lúc Từ Phàm đang đau lòng vì Linh Tâm Khoáng, đột nhiên sững sờ, bởi vì hắn phát hiện ra một hiện tượng, dường như mỗi lần mình thưởng cho Vương Vũ Luân thì ngay sau đó hắn sẽ tặng cho mình một món quà lớn.
Hồn Thiết là như thế này, Linh Tâm Khoáng cũng là như thế ấy.
Hơn hai tháng trước, mình đưa cho hắn một bộ áo giáp linh lực cấp Bảo khí, không biết lần này sẽ có thứ gì hay ho, tính toán thời gian, tên này cũng đến lúc quay về lúc, đúng lúc có thể kiểm suy nghĩ làm này.
Năm ngày sau, sau khi Từ Phàm luyện chế Bảo khí xong, đặt tên nó là Tâm Rối, một bóng người lặng lẽ ẩn mình bên ngoài cấm chế.
Sau khi Từ Phàm cảm nhận được, cười rồi phất tay một cái, cấm chế lặng lẽ mở ra một cánh cửa, bóng người kia lén lút chạy vào.
Từ Phàm nhìn hình tượng của Vương Vũ Luân cười nói: “Trời nắng to, ngươi quấn cổ làm gì đấy, nhìn khó chịu quá.”
“Từ đại ca, ngươi nhất định phải giúp ta, ta trở về với thân thể trong sạch thật mà. ”
Vương Vũ Luân nói rồi từ từ cởi khăn cổ của mình ra.
Nhìn cổ của Vương Vũ Luân lộ ra dấu hôn gợi cảm, Từ Phàm dùng ánh mắt “đừng xem ta là thằng ngốc” nhìn Vương Vũ Luân.
“Lời này của ngươi không có sức thuyết phục gì cả.” Từ Phàm nói, thực ra trong lòng hắn đã tin gần hết rồi, có một khoảng thời gian hắn có hứng thú với bói toán và thuật xem tướng.
Dựa vào kết luận của Từ Phàm khi xem tướng cho Vương Vũ Luân, tướng mạo của Vương Vũ Luân vô cùng thú vị, Từ Phàm còn đặc biệt đặt cho nó một cái tên, tướng biển hoa ngoài nhà, một khi rời khỏi nhà sẽ có số đào hoa.
“Từ đại ca, ta sẽ không để ngươi giúp ta không công đâu.” Vương Vũ Luân vô cùng thần bí lấy ra một tấm sắt dày cỡ tờ giấy A4 từ trong nhẫn không gian.
“Ta mua được nó ở một khu chợ bán hàng ở Tiên thành, không biết vì sao, ta nghĩ nó nên thuộc về Từ đại ca.”
“Vì thế ta đã bỏ ra một vạn linh thạch để mua về.” Vương Vũ Luân khoe khoang cười nói.
Từ Phàm nhìn tấm sắt, bên trên có phù văn bị gỉ gần như không thể nhìn rõ, bắt đầu suy nghĩ, giả thiết của Vương Vũ Luân là lỗ đen gấp ngược đi, tùy tiện một thứ gì đi vào bên trong đều có thể trả lại với giá gấp mười hoặc gấp trăm lần.
Không biết điều bất ngờ lần này là gì.
“Huynh đệ, ta tin ngươi trong sạch.”
“Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi.” Từ Phàm bình tĩnh đặt tấm sắt vào trong nhẫn không gian.
Sau khi nhận được thứ gì đó, Từ Phàm bắt đầu nghiên cứu vết dâu tây trên người Vương Vũ Luân.
Càng nhìn Từ Phàm càng thấy vết dâu tây này kì lạ, vết dâu tây này giống như khắc sâu vào linh hồn của Vương Vũ Luân vậy, cho dù hắn đoạt xác người khác, cũng hiện ra vết dâu tây giống như thế trên cơ thể.
“Mỹ nhân tặng ngươi vết dâu tây này chắc hẳn rất yêu ngươi, vết này chỉ có thể in một lần trong đời.” Từ Phàm nói.
“Từ đại ca, ngươi có cách gì không.” Vương Vũ Luân vội vàng hỏi, nếu như mang theo vết này về nhà thì hắn toi mất.
“Bây giờ muốn xóa vết đấy đi là không thể, thứ này đã hòa làm một thể với linh hồn ngươi, trừ khi ngươi thăng cấp Nguyên Anh kỳ, lúc linh hồn thăng hoa thì sẽ được làm sạch.”
Vương Vũ Luân thay đổi sắc mặt.
“Nhưng.”
Từ Phàm nói rồi lấy ra một Pháp khí, Hắc Hồn Đao, đây là một Pháp khí có tác dụng đốt cháy linh hồn, đây là tác phẩm lúc Từ Phàm luyện ra khi rảnh rỗi.
“Nhưng, cái gì.” Vương Vũ Luân vội nói.
“Nếu như không xóa được. Chúng ta có thể che lại.”
Khí thế của Từ Phàm thay đổi, ném mạnh Hắc Hồn đao về phía Vương Vũ Luân.
Nhìn thì hung dữ, nhưng thực ra Từ Phàm dùng sống đao chém Vương Vũ Luân.
“A!!”
Vương Vũ Luân bị đánh bay và bay thẳng đến cấm chế, mới dừng lại.
“Từ đại ca, sao ngươi muốn gϊếŧ ta.” Vương Vũ Luân khó tin nhìn Từ Phàm, bây giờ hắn cảm thấy linh hồn mình bị đốt cháy lần nữa.
Lúc này một viên thánh dược chữa thương bay thẳng vào miệng Vương Vũ Luân, mới khiến những đau đớn của Vương Vũ Luân chuyển biến tốt hơn một chút.
“Đã nhắc ngươi trước rồi, ngươi cũng sẽ sợ, vì thế ta không thương lượng với ngươi động thủ luôn.”
“Nhìn đi, ngươi thế này không phải sẽ tiết kiệm được thời gian chuẩn bị sao?”
Từ Phàm hơi giơ tay, kính Huyền Băng xuất hiện phía trước Vương Vũ Luân.
Nơi ban đầu có vết dâu tây, giờ đây đã được bao trùm bởi một vết đao màu đen.
“Vết đao dễ giải thích hơn vết dâu tây, là đại ca, ta chỉ có thể giúp được ngươi nhiều như thế thôi.” Từ Phàm nhìn Vương Vũ Luân đang soi gương nói.
“Cảm ơn Từ đại ca.” Vương Vũ Luân thở dài một hơi, trước mắt thì chỉ có thể như vậy.
“Không phải lo, thăng cấp Nguyên Anh kỳ thì vết sẹo kia và vết dấu tây sẽ biến mất.” Từ Phàm cười nói, nghĩ rằng sau này sẽ không thể thiếu loại dấu vết này đối với đứa nhóc này.
“Ồ, Từ đại ca, không có việc gì thì về thăm vợ con ngươi đi.” Vương Vũ Luân nói.
Từ Phàm vung tay, không nói gì, mà xoay người đi vào phòng luyện khí, hắn không thể chờ đợi thêm được, muốn xem tấm sắt kia là thứ hay ho gì.
Lấy tấm sắt ra, Từ Phàm dùng cách đơn giản nhất, chuyển linh lực cho nó, kết quả là không phản ứng tí nào.
Luyện chế linh hỏa, vẫn không có phản ứng.
Nhìn thấy vết gỉ sắt trên phiến sắt không thể luyện hóa bằng linh hỏa, Từ Phàm sờ đầu, sau đó lấy linh thiết luyện chế ra một cái bàn chải sắt, bắt đầu cọ vào tấm sắt.
“Ta méo tin là không tìm được cách mở ngươi ra.”
Sau khi bàn chải sắt không có tác dụng, Từ Phàm còn đặc biệt chế tạo một chiếc bàn chải sắt cấp pháp bảo, dùng để cọ vào tấm sắt.
Sau nửa giờ trôi qua, Từ Phàm nhìn tấm sắt đã bớt gỉ một chút, bèn ném thẳng pháp bảo bàn chải xuống đất.
“Ta cũng không tin.”
Lần này, Từ Phàm vừa luyện chế vừa dùng bàn chải Pháp khí cọ cọ.