Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá

Chương 66: Lại gặp Trương Vi Vân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bên ngoài Bách Hoa tông, Vương Vũ Luân nhìn cung điện lơ lửng trên bầu trời, thở dài một hơi, có cảm giác như mình đã qua mấy đời.

Hắn cảm thấy mình chưa bao giờ dùng hết sức như vậy vì chí khí của chính mình.

“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ta qua rồi!”

Vương Vũ Luân nhìn đám các đệ tử của Bách Hoa tông đi tiễn đoàn giao lưu, nơi sâu nhất trong mắt hắn, có một chút lưu luyến, giống như cảm giác trước khi Đường Tăng rời khỏi Nữ Nhi quốc mà không dám biểu lộ.

“Vương Vũ Luân, kiếp này chúng ta không có duyên.”

“Trước khi chia tay, ngươi có thể ôm ta một chút không, từ nay về sau, ta cũng sẽ chặt đứt ý nghĩ này.”

Một mỹ nhân khuynh quốc vừa buồn bã vừa đáng thương nói với Vương Vũ Luân, đối với nam nhân tàn nhẫn này, nàng rất hận.

“Ôm thì thôi, ta là người đã có gia đình, chúng ta từ biệt ở đây đi.”

Trong thời gian ở Bách Hoa tông, hắn nhớ kỹ những lời Từ Phàm đã nói với hắn, đối với nữ nhân, hắn không dám động dù chỉ một chút.

Lúc này, mỹ nhân khuynh quốc nhân lúc Vương Vũ Luân chưa kịp chuẩn bị, trực tiếp nhào vào lòng của Vương Vũ Luân, ôm chặt lấy hắn, sau đó hung hăng hút một bên cổ Vương Vũ Luân.

Cứ để như vậy, một dấu hôn không thể xóa nhòa được sinh ra.

Các đệ tử Thiên Khuyết môn đồng hành đều cười nhìn cảnh tượng này, đối với việc tiểu sư đệ luôn giữ mình trong sạch lại bị trúng chiêu này, đều có chút vui sướиɠ khi người khác gặp họa.

Vương Vũ Luân ngay lập tức cảm thấy rằng mọi cố gắng trước đó của mình đều uổng phí.

“Ta…” Vương Vũ Luân trực tiếp đẩy mỹ nhân trong lòng ra, trong nhất thời cơn giận xông lên đầu, vừa định nổi giận đã nhìn thấy Bách Hoa tông trưởng lão đang nhìn Vương Vũ Luân đầy ẩn ý.

“Ta và ngươi không thù không oán, vì sao ngươi phải hại ta.” Giọng điệu của Vương Vũ Luân cũng yếu đi. Dù sai cũng đang ở trên địa bàn của người khác.

“Ta chỉ muốn để lại một dấu ấn thuộc về ta.”

“Ta…”

Bên trong Thiên Khuyết môn, động phủ của Thái Thượng đại trưởng lão, Huyền Thanh tôn giả đang uống trà với một nam tử áo xanh.

“Tiền bối đến Thiên Khuyết môn ta có việc gì.” Nam tử áo xanh thật cẩn thận nói, đối với người này, hắn không dám làm mất lòng.

“Đưa đồ đệ đến gặp phu quân nàng, sau khi gặp xong sẽ đi.”

“Không cần phải nhìn chằm chằm ta như vậy, chút khí vận ấy của Thiên Khuyết môn các ngươi, ta còn xem thường.” Huyền Thanh tôn giả thản nhiên nói.

“Hơn nữa ta muốn cướp, ngươi có thể ngăn cản sao?”

“Ha ha, sao ta có thể nghĩ như vậy được, chỉ là tiền bối đến Thiên Khuyết môn ta luôn có người chiêu đãi.”

Nam tử áo xanh nói xong, tự mình rót một ly trà cho Huyền Thanh tôn giả.

“Trà Đạo Vận, có lòng rồi.” Nhìn phù văn Đạo Vận trong tách trà, Huyền Thanh tôn giả cười nói.

“Chỉ có tiền bối mới có tư cách uống loại trà này.”

“Ồ, vậy thêm một ấm nữa.”

Khuôn mặt của nam tử áo xanh đau khổ, đành chịu pha thêm một ấm khác.

Lúc này, Từ Phàm gãi đầu khi nhìn Trương Vi Vân đã thay đổi rất nhiều, sư phụ ngươi đã là tôn giả Đại Thừa kỳ rồi, sao còn xem trọng tên vô dụng Luyện Khí kỳ như ta.

“Phu quân, cuối cùng cũng gặp được ngươi.” Trương Vi Vân ôm chặt Từ Phàm nói, đầu cọ vào ngực Từ Phàm, giống như một chú mèo con.

“Ta còn tưởng ngươi bái một tôn giả làm sư tôn, thì xem thường ta.” Từ Phàm xoa đầu Trương Vi Vân trong lòng, dịu dàng nói.

Hai người Từ Cương và Từ Nguyệt Tiên bên cạnh đều nhìn sững sờ, một nữ tu như tiên nữ cưỡi thần thú đại điểu, trực tiếp bay qua tìm sư phụ bọn họ, cuối cùng phát hiện vậy mà lại là sư nương của mình.

“Gặp cha mẹ ngươi chưa?” Từ Phàm hỏi.

“Gặp rồi, sư phụ nói, lần này đi sẽ dẫn theo phụ mẫu ta, để ta tẫn hiếu trước mặt bọn họ.”

“Phu quân, ngươi cũng đi theo ta đi, đến lúc đó chúng ta sinh vài đứa trẻ, sống vui vẻ cả đời.” Trương Vi Vân nhìn Từ Phàm, nghiêm túc nói.

Từ Phàm nhìn Trương Vi Vân, ánh mắt dần dịu dàng, vuốt khuôn mặt của Trương Vi Vân, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ ngươi đang ở thời điểm tu luyện, hơn nữa nếu ta thật sự đi, sư phụ ngươi sẽ có ý kiến.”

“Chờ sau khi ta tu đạo thành công, ta sẽ đi tìm ngươi.”

Lúc này, Từ Cương dẫn theo Từ Nguyệt Tiên đi đến, cúi đầu hành lễ Trương Vi Vân nói: “Bái kiến sư nương.”

“Đây là đồ đệ ta nhận ở phàm thế, hai huynh muội này đã cứu ta một màng.” Từ Phàm giới thiệu.

Trương Vi Vân nghe thấy có người gọi nàng là sư nương, vui vẻ híp mắt, nhanh chóng lấy ra hai bình Phượng Huyết đan từ nhẫn không gian, nhét vào tay hai huynh muội.

“Đây là quà gặp mặt.” Trương Vi Vân cười nói.

Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến tiếng phượng kêu, Trương Vi Vân nhìn lên trời, không nỡ nói với Từ Phàm: “Phu quân, ta phải đi rồi, đợi sau khi ta xuất sư, sẽ đến đây tìm ngươi.”

Nói xong, Trương Vi Vân bay về phía bầu trời.

“Chờ một chút.” Từ Phàm lấy ra một chiếc nhẫn luyện chế từ Mộc Linh Tinh đi qua, nhẹ nhàng nắm tay phải của Trương Vi Vân đeo vào.

“Ở quê hương của bọn ta, một nam nhân đeo cho nữ nhân nhẫn tự mình làm, nữ nhân đó mới chính thức là thê tử của nam nhân.”

“Phu quân, ta sẽ nhớ ngươi đấy.” Trương Vi Vân đỏ mắt nói.

“Ừ, ta đợi ngươi xuất sư trở về.” Từ Phàm cũng có chút không nỡ, lúc này Từ Phàm đã chấp nhận thân phận của Trương Vi Vân rồi.

Trên lưng thần điểu Huyền Thanh, Huyền Thanh tôn giả tò mò hỏi đồ nhi mình.

“Sao ngươi lại thích phu quân của ngươi như vậy, hắn chỉ là một tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ, dáng vẻ cũng không tuấn tú.”

Lúc nghe sư phụ mình nói phu quân mình không tuấn tú, Trương Vi Vân phồng khuôn mặt nhỏ, nói: “Phu quân ta là nam tử anh tuấn nhất thiên hạ, sư tôn ngươi nói sai rồi.”

“Lúc ta mười ba tuổi gặp mặt phu quân ta lần đầu tiên, ta đã biết hắn chính là phu quân của ta, cả đời này ta chỉ có thể là nương tử của hắn.”

Huyền Thanh tôn giả nhìn vẻ mặt hạnh phúc của đồ nhi mình, mỉm cười, Thiên Phúc linh thể, hẳn sẽ có kết quả tốt nhỉ.

“Đi, trở về phải tu luyện thật tốt, đợi đến Hợp Thể kỳ, ngươi có thể xuất sư để ở bên phu quân kia của ngươi.”

“A, đến Hợp Thể kỳ, vậy phải mất bao nhiêu thời gian.”

“Không nhiều, nếu nhanh thì một ngàn năm, nếu chậm thì hai ngàn năm.” Huyền Thanh tôn giả nói.

“Sư phụ, không phải ngươi sắp phi thăng sao.” Trương Vi Vân hỏi.

“Đại Thừa kỳ có thể áp chế được, ở thế giới này ta vừa hay có thể ở lại hai ngàn năm, nhìn thấy ngươi đến Hợp Thể kỳ, ta có thể yên tâm phi thăng.”

Huyền Thanh tôn giả xoa đầu Trương Vi Vân nói.

“Vậy sau này ta có thể nhìn thấy phu quân của ta không?”

“Sao nào, sư phụ ngươi cũng không phải người chia rẽ uyên ương, sau khi ngươi đến Nguyên Anh kỳ, hằng năm cho ngươi một tháng đi gặp phu quân của ngươi, tiền đề là tu vi của ngươi có thể khiến ta hài lòng.” Huyền Thanh tôn giả nói.

“Cảm ơn sư phụ.” Trương Vi Vân ngọt ngào nói.

Trên đỉnh núi nhỏ, Từ Phàm nhìn hai đồ đệ tò mò của mình, cười nói: “Giữ cho tốt Phượng Huyết đan mà sư nương ngươi đưa cho ngươi, đây là đồ tốt.”

“Vết thương có nghiêm trọng bao nhiêu, chỉ cần giữ lại một chút chân linh của mình, ngươi có thể sống lại, là bảo bối cứu mạng tốt.”

“Đến ta cũng không có.” Giọng điệu của Từ Phàm có chút ghen tị.

Lúc này, hai bình Phượng Huyết đan xuất hiện trước mặt Từ Phàm.

“Sư phụ, ngươi giữ giúp bọn ta đi.” Hai người thành khẩn nói.

“Ta không tức giận, ta không giành đồ với trẻ con.”