Chương 65: Chịu thiệt là không thể chịu thiệt

“Diệp đại ca, ba tháng sau, lại đây lấy phi kiếm của ngươi và con rối đào khoáng, còn bộ pháp bảo này nữa.” Từ Phàm nói.

“Được, trong khoảng thời gian này, ta sẽ đi bên kia thăm dò trước, sau này hành động tiện hơn một chút.” Diệp Tiêu Dao gật đầu nói, nhìn Từ Phàm ra sức như vậy, hắn bỏ qua chuyện Từ Phàm không muốn ra ngoài tông môn.

Sau khi trò chuyện với Từ Phàm một lúc, Diệp Tiêu Dao đứng dậy cáo từ.

Từ Phàm nhìn về phía Diệp Tiêu Dao rời đi, thì thào nói: “Xem ra lão ông nội trong cơ thể ngươi có chút nham hiểm.”

Vừa rồi khi Diệp Tiêu Dao trò chuyện với Từ Phàm, vẻ mặt ám chỉ Từ Phàm lấy ra bảo vật rất cứng nhắc, trên mặt thỉnh thoảng lộ ra vẻ xấu hổ.

“Có một số việc, không thể không phòng.”

“Còn nữa, chuyện ngươi âm ta, ta đều nhớ kỹ.” Bây giờ Từ Phàm có thể xác định, trong bình linh ngọc kia, chính là lão già trong cơ thể Diệp Tiêu Dao đổi trắng thay đen.

Từ Phàm xoay người cầm lấy nguyên liệu do Diệp Tiêu Do đưa, đi đến phòng Luyện Khí.

Hai tháng sau, Từ Phàm đã hoàn thành luyện chế phi kiếm còn lại và con rối đào khoáng.

“Diệp sư huynh, đây là phi kiếm còn lại của ngươi và con rối đào khoáng.” Từ Phàm lấy ra một túi trữ vật, sau đó lại long trọng lấy ra một bộ áo giáp linh lực cấp Bảo khí đưa cho Diệp Tiêu Dao, cũng thêm ngọc giản thuyết minh sử dụng con rối đào khoáng và áo giáp linh lực.

“Trước khi Diệp đại ca đi, tốt nhất nên làm quen với áo giáp linh lực trước, như vậy thuận tiện cho ngươi thao tác.” Từ Phàm cười nói.

“Được, ngươi cứ chờ tin vui thành công của ta.” Diệp Tiêu Dao hưng phấn nói, chỉ cần sau khi chuyện này hoàn thành, mình có thể luyện chế càng nhiều phi kiếm Bảo khí.

“Vậy chúc Diệp đại ca chiến thắng.” Từ Phàm cung kính chúc.

Trong lòng lại nghĩ, nên thay đổi cách ở chung với nhân vật chính một chút.

Đây là vấn đề mà Từ Phàm bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ sau khi chịu không ít thiệt thòi, ta không ở bên cạnh hắn, có phải nguy hiểm sẽ không đến không.

Mà Diệp Tiêu Dao sau khi rời đi, đang tranh cãi với Lão Kiếm.

“Tiểu tử, huynh đệ chính là dùng để lừa đấy, người huynh đệ kia của ngươi tuyệt đối là một đối tượng rất tốt, tên kia cũng chưa hiểu nhiều sự đời, hoàn toàn tin tưởng vào ngươi.”

“Trước mắt tu vi của ngươi thấp, người cũng nghèo, quả thật chỉ có thể dựa vào huynh đệ của ngươi trèo lên một chút.”

“Sau này khi ngươi có tu vi cao, ngươi chỉ cần thỉnh thoảng cho người huynh đệ này của ngươi chút lợi, sau đó nghĩ cách lừa hắn một mánh lớn, như vậy mới có thể lâu dài.”

Lão Kiếm đắc ý nói, lúc trước một tu sĩ từ tiểu gia tộc như hắn dựa vào đâu có thể đi đến bước cuối cùng, còn không phải có giúp đỡ từ rất nhiều huynh đệ.

“Con người không phải đồ ngốc, ngươi làm như vậy bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện, hơn nữa, ta thật sự xem Tiểu Phàm là huynh đệ.”

“Huynh đệ đã cùng nhau trải qua sinh tử, ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy.” Diệp Tiêu Dao kiên định nói, hắn đã quyết tâm, sau khi lấy được Hồn Thiết sẽ lặng lẽ thêm một phần mười cho huynh đệ tốt của hắn.

“Thật là tiểu tử tốt bụng, ngươi như vậy, ở Thiên Hồng đại thế giới tốt nhất đừng tu tiên, ít nhất còn có mạng mà sống.” Lão Kiếm khinh thường nói, hắn từng là một thiếu niên có đôi mắt trong sáng, nếu không phải…

“Được rồi, ta nói cho ngươi biết, đương nhiên huynh đệ ngươi không phải kẻ ngốc, cho nên các ngươi cần một chút tình cảnh phối hợp.”

“Ví dụ, tình cảnh ngươi vì cứu hắn dùng hết mọi thứ rồi thương tích đầy mình.”

“Ví dụ khác, cảnh tượng sau khi huynh đệ ngươi chịu nhục, ngươi nổi giận vì hắn, không màng tất cả cũng phải ra mặt cho huynh đệ ngươi.”

“Đối với người huynh đệ không thích ra ngoài này của ngươi, xúi giục một trưởng lão nhục nhã hắn, ngươi ra mặt cho hắn, đây cũng là lựa chọn tốt.”

“Còn nữa…”

Lão Kiếm còn muốn tiếp tục nói, đã bị Diệp Tiêu Dao ngăn lại.

“Đủ rồi, mọi thứ ngươi nói ta đều sẵn sàng làm cho Tiểu Phàm, nhưng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, ta sẽ không làm.” Mặt Diệp Tiêu Dao đầy u ám nói.

“Ngươi biết không, sau khi ta trở thành Tiên Đế, các huynh đệ kia của ta đều được báo đáp gấp ngàn vạn lần.”

“Để vươn lên, lừa huynh đệ một chút trong thời kỳ đầu đều chỉ là vấn đề nhỏ, về phần thủ đoạn bỉ ổi mà ngươi nói, đó cũng là thủ đoạn nhỏ phát triển tình cảm giữa huynh đệ các ngươi.”

Trong mắt Diệp Tiêu Dao lộ ra vẻ suy tư.

Một ngày sau, nơi tụ tập Yêu thú, Diệp Tiêu Dao mặc áo giáp linh lực nhìn chằm chằm đám Địa Linh Trường Nha Tượng ở đằng xa.

“Lão Kiếm, ngươi nói huynh đệ ta có phải thiên tài Luyện Khí không, bộ áo giáp linh lực này trực tiếp tăng cường năm phần chiến lực của ta, còn có thuật pháp tăng thêm và phòng ngự đi kèm với áo giáp.”

“Nếu có áo giáp linh lực sớm một chút, lúc trước ta có thể gϊếŧ ngược lại lão chết tiệt đó.” Diệp Tiêu Dao vừa nói vừa chạm vào bộ áo giáp linh lực trên người.

“Thích thì không trả, hoặc là trực tiếp bảo huynh đệ ngươi luyện chế một bộ.” Lão Kiếm ở trong lòng nói.

“Đợi ta trở về bảo huynh đệ ta luyện chế một bộ thì hơn.”

Diệp Tiêu Dao nói xong, xông về phía đám Địa Linh Trường Nha Tượng kia.

Ba ngày sau, Diệp Tiêu Dao đến đỉnh núi nhỏ của Từ Phàm với vẻ mặt đầy xấu hổ.

“Cái gì, linh năng trung tâm trong áo giáp linh lực của ta bị ngươi làm hỏng rồi!” Từ Phàm lớn tiếng nói, trong mắt tràn đầy kinh hoàng, giống như không thể tin được áo giáp của mình sẽ hỏng.

“Ta chỉ là tò mò, cho nên mở bảo vệ của linh năng trung tâm nhìn một chút.” Diệp Tiêu Dao xấu hổ cúi đầu, đồng thời trong lòng mắng Lão Kiếm vô số lần.

Hai mắt Từ Phàm dần ảm đạm, cúi đầu thật lâu sau, mới nói với Diệp Tiêu Dao: “Diệp đại ca, chẳng phải ta đã sớm nói với ngươi, không thể mở ra lớp phòng hộ kia, vì sao ngươi…”

“Bộ áo giáp linh lực kia là thứ quý giá nhất của ta, vì luyện chế bộ áo giáp linh lực này, ta dùng tất cả linh thạch của ta, còn có một loại linh khoáng trăm năm khó gặp ở Tu Tiên giới.”

“Ta cho ngươi mượn là tin tưởng ngươi.”

“Ngươi vừa mở ra xem, tâm huyết nhiều năm như vậy của ta đều uổng phí, ta còn chưa từng dùng bộ áo giáp linh lực kia.”

Diệp Tiêu Dao nhìn Từ Phàm buồn bã, lập tức cảm thấy mình quá đáng, nếu không phải vì sự xúi giục của Lão Kiếm, hắn cũng không mở ra.

“Tiểu Phàm, chuyện này là ta làm sai, ngươi nói ngươi luyện chế áo giáp tiêu hao bao nhiêu linh thạch, dùng loại linh khoáng quý giá nào, ngươi nói cho ta, quý hiếm hơn nữa ta cũng có thể tìm về cho ngươi, cho dù phải đi khắp cả Tu Chân giới.” Diệp Tiêu Dao nhìn Từ Phàm kiên định nói.

“Linh Tâm Khoáng, linh thạch thì thôi, nếu có Linh tâm Khoáng thì bộ áo giáp này còn có thể sửa được.”

“Nếu không tìm thấy được, vậy thì thôi.” Từ Phàm chậm rãi nói.

Lúc này, Diệp Tiêu Dao đặt một chiếc nhẫn không gian, xoay người rời đi.

“Tiểu Phàm, là đại ca có lỗi với ngươi, ngươi chờ, ta nhất định sẽ tìm được Linh Tâm Khoáng.”

Sau khi Từ Phàm chắc chắn Diệp Tiêu Dao đã đi, cầm lấy nhẫn không gian xem, con rối đào khoáng và linh khoáng Hồn Thiết như ngọn núi nhỏ, còn có áo giáp đã mất đi linh lực kia của mình.

“Ta diễn như vậy có phải có chút quá rồi không, vốn định lừa thêm một chút linh khoáng Hồn Thiết, không ngờ đưa hết qua nữa.” Từ Phàm nhìn một chút, chồng quặng Hồn Thiết ít nhất giá sáu trăm vạn linh thạch.

Là kẻ không chịu thua lỗ, lúc nhân vật chính đề cập đến việc cùng thu thập mạch khoáng Hồn Thiết, trong đầu Từ Phàm đã kế hoạch.

Nếu như mình đưa áo giáp linh lực bình thường, lão già trong cơ thể nhân vật chính sẽ xúi giục nhân vật chính làm bậy, cho nên Từ Phàm bày ra một cái bẫy, cho dù nhân vật chính không xem linh năng trung tâm, áo giáp linh lực kia cũng sẽ bị nhân vật chính phá hỏng bằng cách khác.

Áo giáp linh lực bị hư hỏng, nhân vật chính cần bồi thường, thấp nhất từ một trăm vạn linh thạch.

Không, đây chẳng phải là có Hồn Thiết sao, ta lấy hơn một nửa cũng không quá đáng nhỉ.

Ngươi và lão ông nội hố ta ba lần, ta trả lại ngươi một lần cũng không quá đáng, nếu không có chuyện gì lớn, ta hai lần kia cũng phải trả lại.

Huynh đệ là huynh đệ, nhưng nợ phải tính rõ ràng.