Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá

Chương 62: Cầm cố

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vương Vũ Luân cầm lấy danh sách ngọc giản và rời đi với tâm trạng kích động.

Từ Phàm nhìn bóng dáng đang lững lờ trên bầu trời nói: “Đây cũng coi như say rượu lái xe đi.”

Trở lại trong phòng, hắn thấy Từ Nguyệt Tiên đã chuẩn bị nước rửa chân cho hắn.

“Nguyệt Tiên, chúng ta đã tu tiên rồi, ngâm chân đã không còn tác dụng gì nữa.” Từ Phàm vừa nhìn chậu nước rửa chân vừa nói.

“Lần này thì khác, ta đã thêm rất nhiều linh dược vào trong nước.”

“Sư phụ, ngâm chân rất tốt cho gân mạch toàn thân.” Từ Nguyệt Tiên vừa cười vừa nói.

“Ngươi có lòng.”

Ngày hôm sau, trước khi hai huynh muội đi làm nhiệm vụ, Từ Phàm đưa cho mỗi người một súng trường điện từ số một, nói rằng có cơ hội thì thử xem sức mạnh của nó.

Sau khi Từ Cương và Từ Nguyệt Tiên rời đi, Từ Phàm lập tức lấy ra Linh Tâm Khoáng ngày hôm qua, lại tiếp tục lấy ra một con rối cự xà Kim Đan kỳ, bắt đầu suy nghĩ cách gia công con rối Kim Đan kỳ này.

Từ Phàm luôn không hài lòng với những con rối do hắn làm ra, luôn cảm giác những con rối này vận hành rất cứng ngắc, tuy có sức mạnh nhưng xét về mặt ý thức chiến đấu thì chúng cũng chỉ là đám cặn bã, cho dù có thêm Hồn Thiết vào cũng không được.

“Đột nhiên ta hơi không nỡ sử dụng Linh Tâm Khoáng quý giá như vậy, sau này nếu tìm không ra thì biết phải làm sao, dù sao đến thời khắc mấu chốt thì thứ con rối này chính là vật phẩm tiêu hao.” Từ Phàm theo thói quen vuốt cằm nói.

“Nếu không giữ lại trước, chờ sau này có con rối càng trâu bò hơn rồi dùng.”

Đúng lúc này, đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu của Từ Phàm, đó là ánh sáng của trí tuệ.

“Ta ngu ngốc thật, tại sao không làm một con rối để vận hành con rối chứ.” Từ Phàm mang dáng vẻ ta đột nhiên trở nên thông minh.

Sau khi lấy được một khối Hồn Thiết lớn từ trong tay Vương Vũ Luân, Từ Phàm nảy ra ý định như vậy, nhưng sau đó nhận ra Hồn Thiết vẫn không đạt được yêu cầu của mình, dựa theo cách nói kiếp trước, đó chính là bộ nhớ vận hành không đủ.

“Con mẹ nó ta thật sự là một thiên tài.” Từ Phàm tự cho mình một đánh giá tương đối thích hợp.

Lúc này Từ Phàm đã cắt một khối nhỏ Linh Tâm Khoáng để bắt đầu cuộc thử nghiệm.

Từ Phàm lấy ra một con rối Đại Lực Viên Trúc Cơ kỳ. Con rối Đại Lực Viên đứng thẳng với chiều cao bốn thước, hai tay đấm xuống đất, cánh tay và l*иg ngực cường tráng kia khiến con rối Đại Lực Viên vô cùng hùng vĩ.

Trong chiến đấu nó am hiểu dùng gậy gỗ và đá tảng đập kẻ thù, ở chỗ này Từ Phàm trang bị cho mỗi con rối Đại Lực Viên Pháp khí gồm trọng giáp và Lang Nha bổng, khiến toàn thân Đại Lực Viên trông cực kỳ tàn bạo. Đây là chủ lực tiến công và lá chắn thịt trong đại quân con rối của Từ Phàm.

Từ Phàm cầm khối Linh Tâm Khoáng nhỏ, bắt đầu truyền kinh nghiệm có liên quan đến chiến đấu của mình vào, sau đó lập tức dung nhập nó vào linh lực trung tâm của Đại Lực Viên.

Vào khoảnh khắc khi Đại Lực Viên dung nhập Linh Tâm Khoáng, nó lại duỗi thắt lưng một cái như thể vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ say.

Từ Phàm lại dựa theo cách tương tự mà làm một con rối Trúc Cơ hình sói.

“Bắt đầu đi, các ngươi đánh một trận để ta xem thử hiệu quả như thế nào.” Từ Phàm ra lệnh cho hai con rối tấn công lẫn nhau, vì thế Từ Phàm còn đặc biệt dành ra một khoảng trống cho chúng.

Sau đó cảnh tiếp theo khiến Từ Phàm có chút khϊếp sợ, hai con rối này thực sự đối đầu với nhau, cả hai đều đang tìm kiếm sơ hở của đối phương.

Theo một cái bóng mờ vụt qua, con rối hình sói bắt đầu tấn công trước.

Cứ như vậy Từ Phàm thưởng thức một trận nhân thú đấu kiệt tác, cuối cùng vẫn là Đại Lực Viên người mặc trọng giáp và tay cầm Lang Nha bổng thắng lợi.

“Một khối Linh Tâm Khoáng nhỏ như vậy, thật sự có thể khiến con rối phát huy đến một nửa trình độ chiến đấu của ta.”

“Như vậy hoàn toàn có thể.” Từ Phàm nhìn một khối Linh Tâm Khoáng lớn này rồi nói, nhưng sau đó lại xuất hiện một vấn đề, thứ điều khiển con rối nên luyện chế thành con rối tốt, hay luyện chế thành pháp bảo thì tốt hơn.

Dựa theo ý tưởng của Từ Phàm, nếu hắn muốn hoàn thành trung tâm điều khiển con rối như hắn tưởng tượng thì ít nhất sẽ tiêu hao một nửa Linh Tâm Khoáng, Từ Phàm hơi không nỡ.

Trong lúc Từ Phàm đang rối rắm thì tiếng chuông cấm chế vang lên, Vương Vũ Luân bước vào với nụ cười trên môi.

“Đây là vật liệu đã gom đủ rồi.” Từ Phàm hỏi, từ lần trước sau khi Hồ Yêu nhập vào thân, Vương Vũ Luân rơi vào hành trình dài dòng buồn chán theo đuổi thê tử, quyền tài chính trong gia đình nằm trong tay của Mộ Dung Thiến Nhi.

“Ừm, Thiến Nhi lấy linh thạch cho ta, hình như nàng sắp tha thứ cho ta.” Vương Vũ Luân vừa cười vừa nói, trải qua hơn một năm nỗ lực, cuối cùng hắn cũng sắp giành được sự tha thứ của Mộ Dung Thiến Nhi, nói không chừng đêm nay hắn có thể vào phòng ngủ cùng.

“Đừng vui mừng quá sớm, ta nhớ rõ Thiên Khuyết môn chúng ta đi về phía bắc hơn hai mươi vạn cây số là khu vực của Bách Hoa tông.” Từ Phàm lộ ra nụ cười ngọt ngào.

“Từ đại ca có ý gì?” Vương Vũ Luân nghi ngờ hỏi.

“Ta nghe nói nữ đệ tử của Bách Hoa tông vô cùng thích đệ tử anh tuấn của danh môn đại phái. Khi nhìn thấy người mình thích thì mặc kệ có gia đình hay không, họ sẽ trực tiếp nghĩ cách bắt lên giường.” Từ Phàm tiếp tục nói.

“Ta cũng biết những chuyện này, khoảng thời gian trước một vị thiên tài ở Thiên Khuyết môn của chúng ta đã bị tuyển trúng, đến bây giờ hắn vẫn chưa trở về. Có người lại nói một vị trưởng lão nội môn của chúng ta tự mình đi Bách Hoa tông đòi cho lời giải thích.”

“Nghe nói suýt nữa cũng không trở về được.” Vương Vũ Luân bát quái nói.

“Ngươi vẫn không hiểu ý của ta là gì sao, vậy ta sẽ nói thẳng cho ngươi biết, gần đây không nên đi chỗ đó.”

“Nếu ngươi thật sự một hai phải đi, thì nhớ phải bảo vệ mình thật tốt.” Từ Phàm nói xong thì cho Vương Vũ Luân một cái biểu lộ mà nam nhân đều có thể hiểu được.

“Ta biết rồi.” Vương Vũ Luân lơ đễnh nói, sao có thể trùng hợp như vậy.

“Được rồi, ta đã nói những gì cần nói, sau một tháng ngươi lại đây lấy áo giáp linh lực của ngươi.” Từ Phàm cầm lấy túi trữ vật mà Vương Vũ Luân đưa tới, rồi phất tay ra hiệu cho Vương Vũ Luân đi bận việc của mình.

Ngay sau khi Vương Vũ Luân quay trở lại nội môn thì nhận được tin tức của sư phụ hắn, nên vội vàng chạy tới.

Đi tới trước một động phủ có phong phái tiên gia, Vương Vũ Luân đi thẳng vào.

“Bái kiến sư tôn.” Vương Vũ Luân cung kính nói với nam tử trung niên áo bào trắng đang tưới hoa.

“Ngươi tới rồi, gần đây có một chuyện cần ngươi đi làm một chuyến.”

“Một tháng rưỡi sau, tông môn của chúng ta sẽ cùng Bách Hoa tông tổ chức một cuộc giao lưu, địa điểm ở Bách Hoa tông.”

“Ngươi là đệ tử Trúc Cơ kỳ ưu tú của bản môn, nên ta tiến cử ngươi đi.” Nam tử áo bào trắng thản nhiên nói, hắn vẫn rất hài lòng đồ đệ nhỏ nhất này của mình.

Lúc này Vương Vũ Luân nhớ tới lời nói của Từ Phàm, vẻ mặt hơi do dự.

“Có chuyện gì cứ nói thẳng ra, lần này ngươi thể hiện tốt thì môn chủ sẽ đích thân ban thưởng cho ngươi.”

“Sư tôn, ta có thể không đi sao?” Vương Vũ Luân hỏi, bây giờ hắn hoàn toàn tin tưởng vững chắc lời nói của Từ Phàm.

“Không thể, ngươi nhất định phải đi, bây giờ vi sư chỉ có một đệ tử có thể đưa đi là ngươi, ngươi muốn sư tôn mất hết mặt mũi sao.” Nam tử áo bào trắng tức giận nói.

“...”

“Sư tôn, ta là người đã có gia đình, đi chỗ đó có phải có chút nguy hiểm hay không?” Vương Vũ Luân thăm dò nói.

Lúc này, nam tử áo bào trắng cẩn thận đánh giá Vương Vũ Luân một chút, gật đầu nói: “Dáng vẻ này của ngươi mà đi đến đó, hoàn toàn chính xác có chút nguy hiểm.”

“Không sao đâu, trước khi ngươi đi thì ta sẽ gia tăng một tầng dịch dung Huyễn Thần thuật cho ngươi, biến ngươi xấu một chút là được.”

Nam tử áo bào trắng cảm thấy mình đã nghĩ ra một cách vô cùng tuyệt vời.

Vương Vũ Luân suy nghĩ một hồi, cảm thấy không có vấn đề gì nên đồng ý.

Lúc này, Từ Phàm đang rối rắm nhìn Diệp Tiêu Dao.

“Diệp đại ca, ta đã giảm thiểu chi phí tài liệu luyện khí này đến mức thấp nhất, với bấy nhiêu thì chúng ta cũng chỉ có thể luyện chế Pháp khí.” Từ Phàm đau lòng nói với Diệp Tiêu Dao.

“Từ sư đệ, ngươi có thể nghĩ cách gì hay không. Tất cả những tài liệu này đều có giá một trăm vạn linh thạch.” Diệp Tiêu Dao nói, tuy rằng đã sớm có chuẩn bị, nhưng sau khi nhìn thấy danh sách phía sau thì hắn vẫn lắp bắp kinh hãi, giá trị của những tài liệu này cao hơn nhiều so với dự kiến của hắn.

Hắn cũng lần đầu tiên nhìn thấy một nhân vật chính nghèo như vậy, kỳ ngộ của ngươi, cơ duyên của ngươi đi đâu hết rồi.

“Diệp đại ca, ngươi đã ở Vạn Kiếm phong mấy năm rồi, chẳng lẽ không để dành được một chút của cải nào sao?” Từ Phàm nghi ngờ hỏi, theo lẽ thường thì một vị tu sĩ Kim Đan kỳ không nên nghèo như vậy.

Diệp Tiêu Dao có chút buồn bực, tốc độ kiếm linh thạch của hắn thật ra rất nhanh, nhưng không chịu nổi Lão Kiếm còn cần rất nhiều tài nguyên để khôi phục. Hắn vẫn còn sáu thanh chủ kiếm, mười hai thanh phó kiếm cần thăng cấp. Những thứ này đều giống như động không đáy mà hấp thu linh thạch trên người hắn.

“Thật sự là xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch.” Diệp Tiêu Dao cũng đang suy ngẫm lại có phải chính mình quá nghèo hay không.

Từ Phàm thở dài một hơi rồi nói: “Diệp đại ca, nếu không có việc gì thì ngươi thường ra ngoài đi dạo đi, không chừng sẽ gặp kỳ ngộ.”

Lúc này, Diệp Tiêu Dao lại nghĩ đến vị Nguyên Anh ăn cắp mấy đồng bạc cũ của mình, cắn răng muốn nói: “Tiểu Phàm, ngươi cho ta ba ngày.”

Nói xong lập tức dứt khoát rời đi.

“Đây là nghĩ thông suốt nên đành cúi đầu trước cuộc sống sao?” Từ Phàm nhìn phương hướng Diệp Tiêu Dao rời đi mà nói.

Trong Vạn Bảo các, Diệp Tiêu Dao đang đau lòng cầm cố những bảo vật có tác dụng nhưng không thể dùng được đó của mình.

“Thật sự quá mất mặt. Nếu như về sau ngươi đi thế giới Đại Thiên Thiên Hồng, thì ngươi cũng đừng nói là đồ đệ của Thiên Kiếm Tiên Đế ta.”

“Vậy mà nghèo đến mức đi cầm bảo vật, thật...”

“Ngươi nói thêm một câu nữa, ta sẽ đình chỉ toàn bộ tài nguyên của ngươi.” Trong lòng Diệp Tiêu Dao tức giận nên nói.

“Nếu không phải ngươi nhất định bắt ta luyện đạo Kiếm Trận thì ta có thể nghèo như vậy sao!”