Chương 61: Linh Tâm Khoáng

Sau khi Diệp Tiêu Dao đi, Từ Phàm lại nhớ đến Vương Vũ Luân tiết lộ thân phận của mình, hơi oán hận nghiến răng, sau khi thân phận Luyện Khí sư bại lộ, hắn trước sau đã luyện chế cho Diệp Tiêu Dao sáu thanh phi kiếm Bảo khí nhị giai, ba thanh trong đó chẳng khác nào ăn không trả tiền, bây giờ lại vẫn không đủ.

Từ Phàm cảm thấy con hàng này thực sự ăn phi kiếm.

“Aiya, cuộc sống yên bình luôn dậy sóng, yên tĩnh không tốt sao.”

“Còn nữa, Nguyệt Tiên, lần sau đừng có biến thành tảng đá xấu như vậy, rất dễ thoát vai.” Từ Phàm hờ hững nói, khi Quang Ảnh thuật của nha đầu này che giấu càng trở nên hoàn mỹ, bây giờ hắn phát hiện Từ Nguyệt Tiên cũng có hơi tốn sức.

Một bóng người xuất hiện bên cạnh Từ Phàm, trong tay cầm một quyển vở nhỏ.

Trên đó viết, lần thứ hai trăm bốn mươi chín bị phát hiện, nguyên nhân, vật biến thân quá xấu xí.

Từ Phàm nhìn thấy hành động ghi chép của Từ Nguyệt Tiên có hơi cảm khái, tiểu nha đầu này tiến bộ nhanh như vậy không phải không có lí do.

“Sư phụ, ngươi thực sự vì ta biến thành tảng đá quá xấu mới phát hiện ra ta.” Từ Nguyệt Tiên dâng trà đã pha xong đến trước mặt Từ Phàm.

“Đương nhiên không phải, vẫn còn lí do khác, lúc nào ta không phát hiện ra được ngươi, ngươi sẽ biết.”

“Bây giờ cứ từ từ luyện đi.”

Từ Phàm đắc ý uống một ngụm trà, nhìn thấy Từ Nguyệt Tiên quay lại hỏi: “Lần này làm nhiệm vụ có thu hoạch gì không.”

Từ sau khi Từ Nguyệt Tiên tiến vào Tầm Bảo các, mỗi lần làm nhiệm vụ trở về đều sẽ mang theo một ít đồ kì lạ hiếm có, kiếm thêm không ít niềm vui cho cuộc sống yên bình của Từ Phàm.

Một khúc cây liễu bị sét đánh xuất hiện trước mặt Từ Phàm.

“Hôm qua mới phát hiện, vì khúc cây liễu này suýt nữa bỏ vào tất cả Pháp khí.”

Từ Phàm không để ý tới Từ Nguyệt Tiên, mà cầm cây liễu bị sét đánh lên bắt đầu quan sát tỉ mỉ.

“Hoàn hảo, thực sự quá hoàn hảo!” Từ Phàm hơi kích động nói, hắn phát hiện phù văn chữ Lôi thuần khiết nhất, phù hợp với đại đạo nhất ở chỗ sâu nhất của cây bị sét đánh.

Từng tia sét cực kỳ chói mắt bị Từ Phàm hút vào trong người, phù văn chữ Lôi bao hàm trong tia sét đã bị Từ Phàm hấp thụ vào không gian tinh thần.

Sau khi Từ Phàm lĩnh hội xong phù văn chữ Lôi, nghiền nát cây liễu bị sét đánh ngay, rồi ngưng tụ ánh sáng màu lục trong đó lại.

Từ Phàm lấy ra vài viên linh dược dung hợp với tinh hoa và những ánh sáng màu lục kia, hoá thành linh dược được đóng trong một bình ngọc, đưa cho Từ Nguyệt Tiên.

“Linh đan này chứa sinh mệnh lực thuần túy nhất, lại được vi sư củng cố kết cấu trong đó, sau này gặp phải nguy hiểm, ngậm một viên là có thể phục hồi đầy máu ngay.”

“Cảm ơn sư phụ.” Từ Nguyệt Tiên vui mừng nói, bảo vật bảo mệnh trên người mình không ít, nhưng có ai không muốn có thêm đâu chứ.

“Ta cũng có lợi ích, lần này công của ngươi lớn nhất.” Từ Phàm cười nói, vừa nãy có được phù văn chữ Lôi là thu hoạch lớn nhất gần đây của Từ Phàm.

Có phù văn chữ Lôi này rồi, hắn lại có thể luyện chế ra rất nhiều thứ đồ thú vị.

“Đúng rồi, gần đây ca ngươi đang làm gì.” Từ Phàm hỏi, tiểu tử thối này không về nhà một khoảng thời gian rồi.

“Ca ta gần đây đang làm nhiệm vụ cùng Vương sư thúc, bây giờ Vương sư thúc là đội trưởng của hắn.” Từ Nguyệt Tiên đáp.

“Ta biết rồi.” Từ Phàm nói.

Bây giờ Vương Vũ Luân đã là đệ tử nội môn Thiên Khuyết môn, hai năm trước Trúc Cơ nhị phẩm thành công, điều này ít nhiều khiến Từ Phàm cảm thấy Vương Vũ Luân hơi không muốn tranh giành, bản thân lúc đó bỏ ra nhiều công sức, kết quả còn kém một chút, nguyên do vẫn là căn cơ bản thân không đủ

“Đúng rồi, gặp ca ngươi nói với hắn một tiếng, đừng chỉ một lòng nghĩ về tu luyện, có những lúc tốc độ tu luyện quá nhanh cũng không phải chuyện tốt, giống như Vương sư thúc của các ngươi, bỏ ra nhiều sức lực như thế cuối cùng cũng là một Trúc Cơ nhị phẩm, đến cuối cùng, muốn phi thăng Thượng giới phải tốn rất nhiều thời gian.” Từ Phàm lắc đầu nói.

Đối với hai đồ đệ này của mình, hắn dạy nhằm hướng đến mục tiêu bồi dưỡng thành tiên, tất cả công pháp tu luyện, pháp bảo sử dụng đều là thượng thượng đẳng.

Không dễ dàng gì bồi dưỡng một đồ đệ, không thể chỉ bảo vệ chính mình trong giới này, đến thế giới Đại Thiên còn phải tiếp tục.

“Sư phụ, ta hiểu rồi.” Từ Nguyệt Tiên gật đầu nói, trong lòng lại thầm nghĩ mình và đại ca may mắn biết bao nhiêu, mới có thể để bọn họ gặp được sư phụ tốt thế này.

“Ngươi đi làm việc đi, bên này của ta đang luyện chế ít đồ.” Từ Phàm đứng dậy đi về phía phòng Luyện Khí, vừa có được phù văn lôi tự, trong lòng lại ngứa ngáy, muốn luyện tay.

“Vậy, sư phụ, ta làm cơm cho ngươi.” Từ Nguyệt Tiên nói.

“Không đói, ngươi muốn làm thì làm cho ngươi đi.” Từ Phàm thuận miệng nói.

Đến phòng luyện khí, Từ Phàm lấy vài khối huyền thiết đã tinh luyện xong ra, mở khoá phong ấn của lò linh hỏ, bắt đầu luyện chế Pháp khí.

“Luyện chế súng trường trước đã.”

Huyền thiết trở nên mềm dưới tác dụng của linh hoả, Từ Phàm dùng Tố Hình thuật phân tách ra ba cây súng trường, và ba sợi dây sắt dài vài mét.

Linh hoả dập tắt, hai tay Từ Phàm trực tiếp ghi khắc phù văn.

“Phù văn huyền từ, phù chữ Điện, phù chữ Lôi, phá giáp, kiên cố, tiêu âm…”

Theo ghi khắc của Từ Phàm, ba kiện Pháp khí dần dần hình thành.

Trên súng trường có quấn một sợi huyền thiết, quấn từ đầu thương đến cuối thương, theo suy nghĩ của Từ Phàm, độ cứng của súng trường này đại khái chính là dạng có thể dùng một lần.

“Lát nữa đề Từ Cương và Nguyệt Tiên đi thử nghiệm uy lực của Pháp khí.” Từ Phàm nhìn Pháp khí súng trường đã thành hình nói.

“Còn về tên, cứ gọi là điện từ số một đi.”

Buổi tối, Từ Cương tiến vào ngọn núi nhỏ lúc giờ ăn.

“Sư phụ, ta về rồi.” Từ Cương vừa đi vào đã hét, phía sau còn có Vương Vũ Luân với vẻ mặt ngại ngùng.

“Về đã về rồi, đừng lớn tiếng làm ồn “ Từ Phàm liếc nhìn Vương Vũ Luân phía sau Từ Cương nói, tiểu tử này còn có gan tới.

“Từ đại ca, ta đến rồi.” Vẻ mặt Vương Vũ Luân có hơi không tự nhiên, từ lần hắn lỡ miệng nói với Diệp Tiêu Dao thân phận Luyện Khí sư của Từ Phàm, hắn vẫn luôn không dám đến tìm Từ Phàm.

“Ôi! Đây không phải là tiền bối Trúc Cơ kỳ sao, đến hàn xá này vì chuyện gì thế.” Từ Phàm nói với ngữ điệu không nhanh không chậm, tiểu tử này gan to rồi, dám bẫy hắn rồi.

“Đừng đừng đừng, Từ đại ca ngươi đừng thế này, ta sợ.”

Vương Vũ Luân nhanh chóng lấy lễ vật đã chuẩn bị xong ra.

“Từ đại ca, đây là một loại linh khoáng chưa biết ta phát hiện ở sào huyệt của yêu thú, nên đặc biệt đến dâng cho Từ đại ca thưởng thức.” Vương Vũ Luân vô cùng nịnh hót lấy ra một khối linh khoáng đen to bằng quả bóng đặt trước mặt Từ Phàm.

Đây là cách nhận lỗi Từ Cương nói cho hắn, nói sư phụ hắn thích thứ đồ kì lạ hiếm có, nếu không tìm thấy, thì mua ít linh khoáng có giá trị đi tặng cũng được.

Từ Phàm vốn dĩ muốn nổi điên, nhìn thấy linh khoáng màu đen trước mắt, biểu cảm dần ôn hòa, bắt đầu quan sát phân tích tỉ mỉ linh khoáng.

Nửa tiếng sau, Từ Phàm mới ngẩng đầu lên, thở dài một hơi, kìm nén biểu cảm kích động, nói với Vương Vũ Luân: “Rất tốt, tiểu tử ngươi lập công rồi, chuyện tiết lộ thân phận của ta xem như bỏ qua.”

Sau khi Vương Vũ Luân nghe thấy, lập tức vui mừng hớn hở, với vị đại thần Từ Phàm này hắn thực sự muôn phần không dám đắc tội, không những không dám đắc tội còn phải hầu hạ thật tốt.

Dù sao sau này vẫn còn rất nhiều chuyện cần nhờ Từ Phàm.

“Nguyệt Tiên, Vương sư thúc của ngươi đã đến, làm thêm vài món, tiện thể lấy linh tửu ta cất giữ nhiều năm ra.” Từ Phàm nói với nhà ăn.

“Rõ ạ.” Giọng nói trong trẻo của Từ Nguyệt Tiên truyền đến.

“Sư phụ, ta đi giúp muội muội làm cơm.” Từ Cương chạy về phía nhà ăn.

Vương Vũ Luân nhìn thấy nụ cười không thể kìm nén trên mặt Từ Phàm kia, tò mò hỏi: “Từ đại ca, đây là linh khoáng gì, có thể khiến người vui mừng đến thế này.”

“Đây là một loại rất không phổ biến, đối với Luyện Khí sư bình thường không có tác dụng gì, nhưng đối với ta mà nói lại có tác dụng rất lớn.”

“Linh khoáng này tên là Linh Tâm Khoáng, vô cùng khan hiếm ở Tu Tiên giới, tác dụng duy nhất của linh khoáng này chính là có thể bảo tồn ý chí thần thức thời gian dài, quan trọng nhất là, nó có thể dung hợp với tất cả pháp bảo.

“Nếu như dung hợp Linh Tâm Khoáng này vào trong con rối, thì…”

“Bỏ đi, nói với ngươi nhiều như vậy cũng vô dụng, ngươi cứ biết thứ này có tác dụng với ta là được.”

Từ Phàm nhìn Vương Vũ Luân mặt mày ngơ ngác, chợt đánh mất ý muốn giải thích tiếp.

“Lát nữa, ta cho ngươi một danh sách, ngươi đi mua theo trên đó, ta luyện chế cho ngươi một lớp áo giáp linh lực cấp bậc Bảo khí mới.”

“Thật không, cảm ơn Từ đại ca.” Vương Vũ Luân kích động nói, từ sau khi thăng cấp Trúc Cơ kỳ, tác dụng của áo giáp linh lực đã trở nên tăng thêm sức mạnh kém trước rất nhiều, bây giờ chỉ có thể tăng lên một nửa.

Vốn định nhờ Từ Phàm làm cho một lớp áo giáp linh lực cấp bậc Bảo khí, đây cũng là điều trước kia Từ Phàm từng đồng ý, chỉ là không ngờ rằng lại đắc tội với Từ Phàm ngay lúc này.

“Ta còn không biết tâm tư nhỏ này của ngươi, yên tâm, chuyện từng đồng ý với ngươi làm sao có thể nuốt lời.” Từ Phàm cười nói, trong lòng thầm lẩm bẩm một câu, trừ phi đắc tội ta.