Chương 60: Chiếc bình của nhân vật chính

Sau khi Từ Phàm nói xong mấy ý kiến của mình, trong ánh mắt của Sa sư huynh lộ ra thần thái suýt nữa thì chói mù mắt của Từ Phàm.

Đây chính là bộ dạng cả mắt đều là ánh sáng sao.

“Từ sư đệ, sau khi có những kiến nghị này của ngươi, Pháp khí truyền tin của chúng ta sẽ có thể chân chính phổ biến cho tu tiên giả khắp Tượng châu.” Sa Điêu nhìn Từ Phàm nói, Pháp khí truyền tin đời thứ nhất này hắn cũng đang sử dụng, tuy rằng cảm giác không đúng, nhưng cũng không thể nói rõ ra.

“Ngoài ra, ta cảm thấy cũng nên đổi hình dạng của Pháp khí truyền tin.”

Từ Phàm đánh ra một Quang Ảnh thuật, một mô hình kinh điển nhất của kiếp trước xuất hiện trước mặt Sa Điêu.

“Hình dạng này dường như là đặc biệt sinh ra dành cho Pháp khí truyền tin, Từ sư đệ, làm sao ngươi nghĩ ra được.” Sa Điêu hơi kích động nói, mới đầu hắn đã cảm thấy Pháp khí truyền tin hình tròn có hơi không nam nhân, không có phong cách của Luyện Khí sư sắp thép hắn.

“Ha ha, ta vừa mới nghĩ ra.” Từ Phàm cười nói, bây giờ vẫn chỉ là máy công năng, sau này còn từ từ thêm công năng khác nữa.

“Không thể để Từ sư đệ uổng công nghĩ cách được, lát nữa ta sẽ đi tìm sư phụ đòi thưởng, Từ sư đệ đợi ta.” Sa Điêu nói rồi dừng trò chuyện, có lẽ là đi tìm sư phụ hắn thực hiện sửa đổi.

“Có nên nói cho bọn họ về khái niệm phí nói chuyện, thấy bọn họ không nghĩ chuyện kiếm linh thạch.” Từ Phàm sờ cằm nói, cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là quyết định không lo việc không đâu, dù sao phí bản quyền của Pháp khí truyền tin này cũng không phải cho mình, mặc dù thế giới này vẫn chưa có khái niệm này.

Nói chuyện với Sa sư huynh xong, Từ Phàm đứng lên đến mật thất bên dưới tiểu viện, nơi này ngoài hắn ra, không có bất kì người nào đến.

Đây là một gian phòng gần hai trăm mét vuông, Quang Chiếu thuật trên nóc mật thất chiếu sáng mật thất như ban ngày.

Nửa già căn phòng mật thất đều bị một thành phố ảo thu nhỏ chiếm giữ, trên đó các toà nhà cao tầng mọc san sát, trên đường xe ngựa đông như nước, những đám đông náo nhiệt tượng trưng cho sự phồn vinh của thành phố này.

Khác biệt với trước kia là, bây giờ xe cộ trong thành phố đều tự mình đi lại theo đường phố của thành thị, thậm chí trên bầu trời cũng có máy bay vận tải bay qua, những cái này đều là do Từ Phàm luyện chế sau khi trở thành Luyện Khí sư.

Nhìn thành phố giả lập này, Từ Phàm chìm vào trong hồi ức, đến thế giới này đã mười bốn năm, thời gian mười bốn năm này không những không phai mờ kí ức của kiếp trước, ngược lại thời gian trôi đi lại càng thấy nhớ hơn.

Cách mỗi một khoảng thời gian, Từ Phàm sẽ qua đây xem một chút, lại thêm vào thứ gì đó, theo như kí ức của kiếp trước.

Bùng, một ngọn lửa xuất hiện.

Từ Phàm tiện tay ném vài khối Linh Thiết Khoáng vào trong ngọn lửa, bắt đầu luyện chế mô hình.

Kỳ công một lúc, vài chiếc xe sang trọng nổi tiếng của kiếp trước đã xuất hiện giữa không trung, hoà nhập theo mấy đường phù văn của Từ Phàm, mô hình mấy chiếc xe nhỏ kia dường như có sinh mệnh.

Tiện tay thả mấy chiếc xe sang này lên quốc lộ của thành phố giả lập, mấy chiếc xe sang này đã bắt đầu tự mình lái.

“Mình có hơi làm kiêu rồi, tất cả ở thế giới này đều có khả năng, sớm muộn cũng có thể trở về, bây giờ sốt ruột cũng không có tác dụng.”

Từ Phàm nói rồi đi ra khỏi mật thất, bởi vì hắn cảm nhận thấy có người muốn qua đây.

Vừa ra khỏi mật thất, tiếng chuông của cấm chế đã vang lên.

Tiến vào là nhân vật chính mà Từ Phàm không muốn gặp nhất, Diệp Tiêu Dao, từ sau khi Vương Vũ Luân lỡ miệng để hắn biết mình là Luyện Khí sư, cuộc sống vốn dĩ an nhàn của Từ Phàm bị phá vỡ.

“Tiểu Phàm, lần này ngươi hãy giúp đại ca, Kiếm Vân Du Long trận kia của ta còn thiếu ba mươi sáu Bảo khí phi kiếm nhị giai nữa là có thể thành hình.”

“Ngươi hãy bỏ ra chút thời gian giúp đại ca luyện chế đi, xem đại ca của ngươi gần đây đến cả Nguyên Anh kỳ cũng không đánh nổi, ngươi hãy giúp ta đi.” Diệp Tiêu Dao nịnh nọt nói.

Trước kia làm một tu sĩ Kim Đan không có bạn là Luyện Khí sư, tháng ngày của hắn khá là buồn chán, bởi vì kiếm đạo mà lão ông nội truyền thụ là mạch Kiếm Trận, cũng là một mạch ngang tàng nhất trong Kiếm tu, về mặt chiến lực cũng tương đối thô bạo, chủ yếu phụ thuộc mức độ khống chế phi kiếm.

Mạch Kiếm Trận ở tiền kỳ có mặt bất lợi, đó chính là uy năng, thuộc tính tốt nhất mà phi kiếm cần có đều phải tương đương, tốt nhất là phi kiếm định chế.

Sau khi Diệp Tiêu Dao lên Kim Đan kỳ thì phát hiện một hiện tượng khó xử, đó chính là Luyện Khí sư có thể luyện chế Bảo khí đều là bảo bối của tông môn, đa số đều có nhiệm vụ của mình, không dễ dàng gì tìm được một Luyện Khí sư có thâm niên, vừa nghe thấy rằng phải luyện chế hơn ba mươi Bảo khí phi kiếm, đều từ chối hết.

Bởi vì phần lớn linh thạch trên người Diệp Tiêu Dao có đều mua phi kiếm, bây giờ hắn chỉ là một tên nghèo, cho nên sau khi hắn biết Từ Phàm là một Luyện Khí sư, lập tức vui mừng, phi kiếm sau này của mình có chỗ trông cậy rồi.

“Diệp đại ca, giúp ngươi luyện chế ba mươi sáu thanh phi kiếm Bảo khí nhị giai, còn là sáu loại thuộc tính, lại còn là chất liệu của thể chủ kiếm còn bắt buộc giống nhau, việc này của ngươi thực sự không dễ làm.” Từ Phàm lắc đầu nói.

Yêu cầu của Diệp Tiêu Dao thực ra không tính là quá khó, nhưng mấu chốt là con hàng này muốn lấy ra mà không trả tiền, điều này khiến Từ Phàm có hơi khó chịu, lần trước gặp phải ngươi chiến lực tổn thất quá nửa, ngươi không bồi thường thì thôi đi, lại còn muốn ở chỗ này của ta ăn không trả tiền.

Từ Phàm cảm thấy mình bị xúc phạm, cảm thấy nhân vật chính càng lúc càng đi xa hơn trên con đường vô sỉ.

Vốn là một nhân vật chính của chính phái, có vẻ như sau khi có lão ông nội chống lưng, càng ngày càng không đứng đắn, hắn vẫn hoài niệm nhân vật chính biết đưa lợi cho mình hồi lần đầu tiên gặp mặt.

Lúc này, trên mặt Diệp Tiêu Dao lộ ra vẻ mặt khó xử, Lão Kiếm khiến hắn ăn không trả tiền, hắn vẫn thực sự có hơi ngại.

“Lên đi, có còn muốn luyện Kiếm Vân Du Long trận nữa hay không, còn muốn muốn gϊếŧ tên lão ngân tệ Nguyên Anh kỳ kia nữa không.”

“Người tu tiên vốn nên coi nhẹ mọi thứ, thể diện là gì chứ, có thể làm cơm ăn sao.”

“Hơn nữa sau này có sự giúp đỡ của ta, ngươi phi thăng Tiên giới cũng là chuyện nhỏ. Còn sợ không trả nổi ân tình của huynh đệ ngươi chắc.”

Diệp Tiêu Dao cắn răng, lấy ra từ trong nhẫn không gian một chiếc bình hắn phát hiện trong di tích, theo như cách nói của Lão Kiếm, bên trong này có đồ tốt, chỉ cần mình đến Nguyên Anh kỳ, hắn sẽ có cách mở ra.

“Tiểu Phàm, ta sẽ không để ngươi bỏ công vô ích, đây là bảo bối ta phát hiện trong một nơi di tích, trong đó chắc hẳn có thứ quan trọng, bây giờ nó là của ngươi rồi.” Diệp Tiêu Dao có hơi không nỡ.

“Diệp đại ca, nghiêm trọng rồi, nếu như đã như vậy, ba mươi sáu thanh Bảo khí phi kiếm nhị giai đó của ngươi cứ giao cho ta đi.”

“Lát nữa ta đưa cho ngươi một danh sách, ngươi mua theo những thứ trên đó là được.”

Từ Phàm nhận lấy chiếc bình rất tự nhiên, trong mắt lấp lánh tinh quang, chiếc bình này vừa được lấy ra, Từ Phàm đã biết thứ này không đơn giản, không thể không nói, chỉ việc hắn dùng Linh Nhãn thuật nhìn thấy những trận pháp phù văn chi chít trên chiếc bình kia, đã xứng đáng cho Từ Phàm ra tay.

“Aiya, tinh hoa trong cách đối nhân xử thế của thế giới tu tiên, xem ra ngươi vẫn chưa học được, ngược lại là huynh đệ ngươi, hoàn toàn áp đảo ngươi.”

Một âm thanh trong đầu Diệp Tiêu Dao nói.

Lời này nếu như để cho Từ Phàm biết có lẽ lập tức phát điên, các ngươi ăn không trả tiền còn phun ra đạo lý nhân gian?

Hơn nữa hai lần gặp nhau đó không phải là không phải là chôn sống ta.

“Diệp đại ca về trước đi, ngày mai ta sẽ thông báo cho ngươi mua vật liệu linh khoáng gì.”

Thực ra trong lòng Từ Phàm sớm đã có dự án, nhưng bây giờ nói ra thì có vẻ hơi phô trương.