Nhìn đôi vợ chồng trẻ cãi nhau, Từ Phàm từ bỏ ý nghĩ hỏi hắn gặp được hồ yêu ở đâu.
Búng tay một cái, trời đất thay đổi, bọn họ lại về trong ngọn núi nhỏ quen thuộc.
Lúc này hai ái đồ của Từ Phàm đang bảo vệ con trai của Vương Vũ Luân chơi đùa với Tiểu Hoa.
Trong tay Từ Phàm cầm một quả cầu thủy tinh trắng, trong cầu thủy tinh có một ảo ảnh của hồ yêu.
“Này, đi lĩnh thưởng đi.” Từ Phàm đưa quả cầu thủy tinh cho Vương Vũ Luân.
“Nghe Từ đại ca nói trước đã, chuyện của ngươi chúng ta về nhà nói.” Mộ Dung Thiến Nhi nói với Vương Vũ Luân bằng ánh mắt tức giận, tuy rằng nàng biết rằng cho dù phu quân của mình toàn lực phản kháng cũng là kết quả này, nhưng không biết tại sao nàng vẫn khó chịu.
“Từ đại ca, nếu như ngươi không muốn khoe khoang, sau khi ta lĩnh thưởng xong, đều cho ngươi.” Vương Vũ Luân nhìn Từ Phàm với ánh mắt u oán, sao mà trong thời khắc then chốt, sự ăn ý giữa nam nhân với nhau lại lệch nhịp thế.
“Cái này có thể đó.” Từ Phàm cười nói, đồng thời trong lòng có đồng tình với vị huynh đệ tốt này, vốn dĩ định trút giận cho hắn, nhưng không ngờ đến, hắn lại đi đến nơi tất cả nam nhân đều khao khát.
“Được rồi, mau đi báo cáo tin tức Yêu tộc đi, muộn thêm nữa, ta sợ bị bản thể của hai con hồ yêu này biết.” Từ Phàm nói.
“Được, Thiến Nhi, về nhà ta nói với ngươi.”
Vương Vũ Luân nói xong, rồi hoá thành một tia sáng bay về chủ phong ở nơi xa.
Mộ Dung Thiến Nhi cũng cáo biệt với Từ Phàm, đưa theo đứa trẻ bay đi.
Từ Phàm nhìn về phía hai người rời đi, hơi ngưỡng mộ nói: “Cái này xem là gì, nhân phúc được phúc, song phúc lâm môn.”
Sau khi tất cả dần lắng xuống, Từ Phàm gọi hai đồ nhi của mình ra.
“Nói xem tình hình của các ngươi gần đây, có tiến bộ không.” Theo như suy đoán của Từ Phàm, hai đồ nhi này bây giờ có lẽ đều trở thành hai đệ tử dự bị của phong rồi.
“Sư phụ, ta bây giờ là đệ tử dự bị của Giáp Tự đường, hiện tại đã dựng lại nền tảng.” Từ Cương hơi kiêu ngạo nói với Từ Phàm.
Đồng thời giao những giải thưởng khoảng thời gian gần đây đạt được cho Từ Phàm.
“Đệ tử dự bị Tầm Bảo phong, bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ cấp Bính hai lần.”
Từ Nguyệt Tiên nói, giao giải thưởng mình đạt được cho Từ Phàm, tổng cộng một nghìn linh thạch và một Pháp khí trung phẩm.
“Ha ha, không ngờ rằng đồ đệ mới thu nhận chưa bao nhiêu năm lại đã bắt đầu hoàn vốn rồi.” Từ Phàm cười, lấy ra hai viên linh thạch từ trong đống linh thạch kia.
“Các ngươi đều rất tốt, chăm chỉ nỗ lực, sau này các ngươi chính là chỗ dựa của sư phụ.” Từ Phàm nói rồi trả giải thưởng của bọn họ cho bọn họ.
“Xin tuân sư mệnh.” Hai đồ nhi nói.
Cùng lúc này, ở một chỗ của biên giới Tượng châu xa xôi, một cánh cửa lớn màu xanh đột nhiên xuất hiện giữa không trung, trực tiếp đè nát cấm chế ẩn giấu bên dưới.
Thời khắc cấm chế bị phá vỡ, một luồng yêu khí kinh trời bay thẳng vào mây xanh, một Yêu tộc Hợp Thể thân người đầu sư tử, toàn thân ánh vàng ngẩng đầu nhìn cửa lớn ánh xanh trong bầu trời, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
“Khá tiếc thay các ngươi, mới đến chưa mấy hôm đã bị phát hiện.”
“Hay là các ngươi lại trở về lần nữa xem, có thể chuyển thêm vài Yêu tộc đến.”
Cửa lớn ánh xanh dần dần mở ra, một nam tử người mặc đạo bào màu xanh đi ra từ cửa lớn, nếu như nhìn kỹ, phía sau cửa lớn màu chính là cảnh tượng của tiểu thế giới nội môn Thiên Khuyết môn.
“Thế nào, có thể báo tin cho lão đại các ngươi mang theo nhiều Yêu tộc sang đây một chút không.” Nam tử áo xanh cười nói, hắn hiểu, muốn đưa những Yêu tộc này đến từ một giới khác cần trả giá đến mức nào.
Sau khi cảm nhận được khí tức thiên kiếp đậm đặc trên người nam tử áo xanh, sắc mặt của tất cả Yêu tộc phía dưới thay đổi, nhao nhao muốn sử dụng bí pháp tự nổ, nhưng đều bị một loại sức mạnh kì lạ trên người áp chế.
“Muốn tự bạo, ta thật không nỡ, các ngươi đều là bảo bối.”
Nói rồi, một tay của nam tử nhẹ nhàng nhấc lên, cơ thể của tất cả Yêu tộc phía dưới đều bay vào giữa không trung, cuối cùng hoá thành dáng vẻ một ngọn núi rơi vào tay nam tử.
“Yêu tộc, còn muốn tái hiện thời huy hoàng thống trị lưỡng giới của Thượng Cổ.”
“Các ngươi nghĩ nhiều rồi, bây giờ ai là thợ săn đã không dễ nói nữa.” Trong mắt của nam tử áo xanh loé lên vẻ hưng phấn, không mất nhiều thời gian, giới này sẽ mở ra thời kỳ thăng hoa.
Nam tử vuốt ve núi nhỏ trong tay, thuấn di về phía đại lục trung tâm.
…
Trên một ngọn núi nhỏ, Từ Phàm đang chỉ bảo hai đồ nhi của mình.
“Từ Cương, phối hợp linh lực và pháp ấn không đúng, tiếp tục luyện.”
“Luyện không hiểu, ngươi cứ luyện mãi, luyện cho đến trạng thái thoải mái nhất, hình thành kí ức của thân thể.”
Sau khi Từ Phàm nói xong, lại chỉ về phía một cây cỏ nhỏ bên cạnh giếng nước, Từ Nguyệt Tiên hiện thân.
“Nguyệt Tiên, Quang Ảnh thuật ẩn thân, khí tức giấu kĩ, còn thay đổi khí tức trên linh hồn đều rất tốt, nhưng một điểm quan trọng nhất ngươi chưa chú ý.”
“Mong sư phụ chỉ dạy.” Từ Nguyệt Tiên nói.
“Đó chính là hoàn cảnh.”
“Không khí, gió, cỏ, bóng.”
“Một điều quan trọng nhất là độ ăn khớp với hoàn cảnh.”
Nói rồi, Từ Phàm biến mất ngay trước mặt huynh muội hai người, lần nữa xuất hiện đã ở phía sau Từ Nguyệt Tiên.
Vào giây phút Từ Phàm biến mất, hai người lại không phát hiện bất cứ điều khác thường nào.
“Hiểu chưa.” Từ Phàm hỏi.
“Ta hiểu rồi, nhưng mà không làm được, cân nhắc hết tất cả nguyên tố ở xung quanh quá khó.” Từ Nguyệt Tiên nói, ánh mắt nhìn về phía Từ Phàm vô cùng sùng bái.
“Tất cả những điều này đừng chỉ nghĩ đến tính toán, ngươi phải cảm nhận kĩ càng, sau khi ngươi có thể hoà tất cả tâm thần vào trong tự nhiên, thì cũng tàm tạm rồi.” Từ Phàm cười nói, có thể làm đến mức này hắn đã rất hài lòng, nhưng khiếm khuyết chính là khiếm khuyết.
“Sư phụ, ta đã hiểu.” Từ Nguyệt Tiên nói.
“Chăm chỉ nỗ lực, qua vài năm nữa tranh thủ vượt qua sư phụ.” Nhìn hai đồ nhi cố gắng, Từ Phàm vui vẻ nói.
Khi Từ Phàm trở về, cuộc sống bình lặng lại vào đúng nề nếp, đây cũng là điều Từ Phàm luôn kì vọng.
Một năm sau, Từ Phàm đang ở trong tiểu viện của mình nghiên cứu máy truyền tin tông môn mới phát hành.
“Tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của ta.”
“Không những có thể gọi video, đến cả tin nhắn cũng làm ra được.”
“Trâu nhất là, trên đó lại có một diễn đàn trao đổi, có thể phát biểu các cách hiểu.”
“Rất tốt, rất tốt.” Từ Phàm nhìn Pháp khí như chiếc gương hoá trang trong tay nói, ngoài bộ dạng hình tròn khiến Từ Phàm cảm thấy khó chịu, công năng còn lại gần như đều rất tốt.
Trong tay Từ Phàm đang cầm là máy truyền tni nhóm đầu tiên của Thiên Khuyết môn, cũng thử vận hành, hắn có thể lấy được nhóm Pháp khí truyền tin đầu tiên, đều nhờ vào vị Sa sư huynh thưởng thức hắn như tri kỉ.
Từ Phàm trước tiên gọi tới số của Sa sư huynh, chỉ thấy Pháp khí truyền tin bay trong không trung phát ra một luồng sáng màu xanh, một bóng người xuất hiện phía trước Từ Phàm.
“Từ sư đệ, ngươi thấy Pháp khí truyền tin này có được không, có cần phải cải tiến không.” Ảo ảnh của Sa Điêu nói với Từ Phàm, hắn còn tò mò sờ vào Từ Phàm, nhưng cánh tay chỉ xuyên qua người Từ Phàm.
“Nói chung là ổn, chỉ là có vài vấn đề nhỏ.” Sau đó Từ Phàm nói với Sa Điêu kiến nghị của hắn.
Một là vấn đề không thể từ chối.
Hai chính là có thể phân thành hai kiểu hình thức. Không nhất định cứ phải nói chuyện qua quang ảnh.