Chương 58: Sinh mệnh biến động

Từ Phàm nhìn đồ đệ bận rộn vì mình, đột nhiên cảm thấy vui mừng, tìm được đồ đệ tốt, cuộc sống về hưu đến thật sớm.

Kỳ công một lúc, một bữa trưa thịnh soạn đã xuất hiện trên bàn ăn.

“Rất tốt, rất tốt, khoảng thời gian ta không ở đây tay nghề của các ngươi thật sự tiến bộ rất nhiều.” Từ Phàm gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào trong miệng, nhấm nháp nói.

Từ Nguyệt Tiên lại bưng một đĩa Phật Nhảy Tường đến, đây là món chính cuối cùng.

“Ngon lắm, tay nghề bây giờ của các ngươi đã có thể làm thầy, sau này sư đồ chúng ta tu tiên không thành có thể đi mở một quán cơm.” Từ Phàm nhìn hai đứa nhỏ cười nói.

Từ Cương hiện tại mười một tuổi, Từ Nguyệt Tiên chín tuổi, độ tuổi này ở kiếp trước vẫn đều còn là học sinh tiểu học, đồ nhi của ta đã bắt đầu giặt quần áo, nấu cơm, làm việc nhà rồi, Từ Phàm đột nhiên có chút cảm giác tội ác.

“Sau này làm nhiều Phật Nhảy Tường này vào, các ngươi đều đang phát triển, dinh dưỡng rất quan trọng.” Từ Phàm nói rồi lại uống một ngụm canh, phát ra âm thanh hưởng thụ mỹ thực.

Nguyên liệu nấu ăn ở chỗ này Từ Phàm bây giờ đều là Bàng Phúc sai người đưa đến mỗi ngày, muốn nguyên liệu gì nói với bên đó một tiếng là được.

Nói rồi, tiếng chuông cấm chế vang lên, Bàng Phúc mang hộp thức ăn đi vào.

“Vừa hay, cùng ăn đi, Bàng sư huynh hôm nay có phúc, đến nếm thử tay nghề của đồ đệ ta.”

“Ta cảm thấy đã mạnh hơn Túy Tiên lâu gì kia nhiều.”

Lời của Từ Phàm vẫn chưa nói xong, tiếng chuông cấm chế lại vang lên, vợ chồng Vương Vũ Luân đưa theo đứa bé đi vào trong, mang theo hộp cơm như thường lệ.

Vương Vũ Luân nhìn thấy Từ Phàm, trong mắt loé lên vẻ khác lạ, một âm thanh xuất hiện trong lòng.

“Đưa người này đến chỗ này của ta, ta có thể giải trừ phong ấn của ngươi.” Trong ngữ khí tràn đầy hưng phấn.

Nhìn thấy Vương Vũ Luân, trong mắt Từ Phàm loé lên ý cười, tiểu tử này bây giờ có lẽ bị người ta nhập hồn.

“Vừa hay, các ngươi đều đã đến, cùng nhau ăn cơm đi.” Từ Phàm cười nói.

“Ha ha, trước khi ta đến đã ăn rồi, các ngươi ăn là được.”

Nói rồi, Bàng Phúc đứng lên cáo từ với đám người.

Những người còn ở lại cùng nhau ăn cơm, Từ Phàm dựa vào Bạo Thực thuật của mình, bắt đầu quét sạch tất cả, phần rượu thịt của hai mươi người, một mình hắn chiếm hết tám mươi phần trăm.

Sau khi cơm no rượu say, Từ Cương, Từ Nguyệt Tiên đã đưa con trai của Vương Vũ Luân ra ngoài tìm Tiểu Hoa.

Lúc này, bầu không khí nơi đây bắt đầu trở nên kì lạ.

“Gan các ngươi không nhỏ nhỉ, dám nhập hồn vào huynh đệ của ta.” Từ Phàm nhìn Vương Vũ Luân và Mộ Dung Thiến Nhi, hờ hững nói.

Lúc này, Vương Vũ Luân giống như thay đổi một gương mặt khác, ánh mắt nhìn về Từ Phàm lửa bốc rực cháy.

“Công tử, có hứng thú gia nhập Yêu tộc của bọn ta không, sau khi hoàn thành đại nghiệp, cả Tượng câu đều có thể giao cho ngươi thống trị.” Vương Vũ Luân bị nhập hồn nói.

“Các ngươi nhập vào hồn huynh đệ ta thế này, không sợ đại năng Thiên Khuyết môn của ta phát hiện sao.” Từ Phàm thản nhiên nói, lần đầu tiên nhìn thấy Vương Vũ Luân, hắn đã cảm thấy Vương Vũ Luân đã bị nhập hồn, nói một cách chính xác là bị thôi miên tiềm thức.

Lúc này, Vương Vũ Luân và Mộ Dung Thiến Nhi đồng thời mặc áo giáp linh lực lên, bắt đầu triển khai thế bao vây với Từ Phàm.

“Các ngươi từng tìm hiểu ta trong kí ức của Vương Vũ Luân sao, lấy đồ ta luyện chế ra đối phó ta, ít nhiều có hơi xem thường ta đấy.”

Lúc này trong lòng Từ Phàm khá đau đớn, mẹ nó, quên cài đặt cửa sau.

“Điều này đã không quan trọng nữa, bởi vì ngươi rất mau sẽ là người của bọn ta.”

Trong ánh mắt của Vương Vũ Luân có tràn ra ánh sáng tím, nếu như quan sát tỉ mỉ, trong mắt hắn có pháp trận kì dị lấp loé.

“Các ngươi biết ta sở trường nhất về cái gì không.” Từ Phàm cười hơi quỷ dị.

Lúc này, hai tia linh quang đánh thẳng vào chỗ ấn đường của hai người.

Chợt, trời đất thay đổi.

Trong một thế giới hoàn toàn trắng toát, Vương Vũ Luân và Mộ Dung Thiến Nhi hoảng hốt lo sợ nhìn bốn xung quanh.

“Dịch chuyển không gian, ngươi là tôn giả Đại Thừa kỳ!!” Vương Vũ Luân kinh hoàng sợ hãi nói.

Lúc này, bóng dáng Từ Phàm xuất hiện trong thế giới này.

“Các ngươi nghĩ nhiều rồi.”

“Các ngươi có thể tránh được đại năng Thiên Khuyết môn dò quét, quả thực là có chút bản lĩnh.”

“Nhưng mà các ngươi nhập hồn trên người huynh đệ ta, đó chính là lỗi của ngươi, đừng tưởng rằng trốn ở trong tiềm thức tinh thần, ngươi sẽ cảm thấy không người nào có thể phát hiện các ngươi.”

Lúc này, trong thế giới trắng toát có hai loại âm thanh khác nhau vang lên có quy luật, hơn nữa càng lúc càng nhanh, mỗi một lần dường như đều đánh vào thần kinh của người.

“Mỗi một sinh vật, bao gồm cả người, đều có sóng thuộc về riêng mình, nhưng người này một khi bị những thứ kí lạ xâm chiếm, sóng của hắn sẽ trở nên kì lạ.”

Tần số của hai loại âm thanh này tăng tốc lên, sắc mặt của Vương Vũ Luân và Mộ Dung Thiến Nhi càng lúc càng tệ, bọn họ muốn đánh úp Từ Phàm, nhưng phát hiện thân thể của bọn họ đã mất đi khống chế.

Từ Phàm nhìn hai người, tiếp tục nói: “Muốn quét sạch thứ đồ kì lạ này, thì chỉ cần tăng tốc tần số sóng của bản thân, những thứ kì lạ đó sẽ bị ép ra ngoài.”

Lúc này, tần số của hai loại âm thanh này đã bị tăng tốc đến đỉnh điểm, theo một tiếng ‘két’.

Có hai ảo ảnh hồ yêu hiện ra, ánh mắt của Vương Vũ Luân và Mộ Dung Thiến Nhi lấy lại sự tỉnh táo.

“Từ đại ca, cảm ơn ngươi, lần này ngươi đã cứu mạng cả nhà ta.” Hai người cảm kích nói, lúc đó, vào thời khắc cuối cùng khi hắn bị ba con hồ yêu Kim Đan kỳ bắt nhốt lại, sắp tuyệt vọng, hắn vốn định tự sát, nhưng câu nói của Từ Phàm trước khi hắn chấp hành nhiệm vụ kia, đã thay đổi quyết định của hắn.

Cho nên hắn mới chìm vào trong địa ngục ướŧ áŧ này.

“Đều là chuyện nhỏ, khoảng thời gian ta không ở đây, ngươi chịu khổ rồi.” Từ Phàm an ủi.

Một bàn tay khổng lồ trực tiếp bắt lấy hai ảo ảnh kinh sợ hoảng hốt kia.

“Để ta xem xem huynh đệ, ngươi đã chịu nỗi khổ gì, ta sẽ trả cho bọn chúng gấp bội.”

“Về cách thức hành hạ người, ta biết rất nhiều.” Từ Phàm nói một cách tàn nhẫn, tay kết pháp ấn, một tiểu xà hư vô xuất hiện, chui thẳng vào trong đầu của một ảo ảnh hồ ly trong đó.

“Từ đại ca, đừng xem nữa, nếu như đã bắt được bọn chúng, cứ thẳng tay tiêu diệt là được.” Vương Vũ Luân đột nhiên căng thẳng, nói, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Mộ Dung Thiến Nhi.

“Vậy làm sao có thể được, nỗi khổ của ngươi gặp phải nhất định phải trả gấp bội, ngươi là huynh đệ ta, làm sao có thể để ngươi chịu ấm ức.”

Lời của Từ Phàm vừa dứt, ảo ảnh bị xâm nhập kia nổ tung ra đầy đau đớn, hình thành những màn hình trong thế giới hoàn toàn trắng toát này, trên đó đều là trải nghiệm của con hồ yêu này từ nhỏ đến lớn.

“Lưỡng giới đại chiến? Yêu giới xâm chiếm?”

“Lối vào truyền tống có rất nhiều cường giả Tông môn ở trung tâm đại lục trấn áp, sau đó có đại yêu dùng thần thông vô thượng cử một đám Yêu tộc giỏi về linh hồn, tinh thần, mê hoặc lòng người, lợi dụng dòng chảy hỗn loạn của không gian đi đến thế giới này.”

Lúc này Từ Phàm dường như phát hiện một âm mưu đáng sợ, nhưng cảnh tượng nhìn thấy sau đó khiến Mộ Dung Thiến Nhi suýt nữa nổ tung.

Chỉ thấy trong cảnh đó, Vương Vũ Luân chỉ khẽ bị chọc ghẹo, không phản kháng gì, đã chìm vào trong cảnh tượng dâʍ đãиɠ ướŧ áŧ.

Lúc này Mộ Dung Thiến Nhi đã rất điên tiết, trong ánh mắt nhìn về phía Vương Vũ Luân đã lộ vẻ sắc lạnh, chỉ là có Từ Phàm ở đây, mới không nổi cáu.

Chỉ có Từ Phàm đang tràn đầy hứng thú tận hưởng cảnh tượng trong không trung này.

“Không nhìn ra, ngươi lại là một hào kiệt bách chiến.” Từ Phàm cười trên nỗi đau của người khác, nói.

“Thiến Nhi, nghe ta giải thích!”

“Lúc đó ta đã bị khống chế rồi, lúc đó không phải là ta làm.” Vương Vũ Luân hoảng loạn giải thích với Mộ Dung Thiến Nhi.

“Ta không nghe, ta không nghe, ta không nghe ~~~”