Chương 57: Trở về

Trong khi trò chuyện và cười đùa, cả bốn người đã ăn hết bộ món ăn Đằng Hồ ngon miệng này.

Sau khi ăn cơm xong, một mình Từ Phàm lại lên boong tàu nghiên cứu phù văn trên Phù Thiên chu.

Hai tháng sau, Từ Phàm đặc biệt chế tạo ra khu vực luyện chế pháp bảo trên Phù Thiên chu, khắc vẽ phù văn trên một cái mô hình Phù Thiên chu cao khoảng hai mét .

Sau khi Từ Phàm hoàn thành lưu trữ nét phù văn cuối cùng, cả mô hình Phù Thiên chu giống như gặp phải kí©h thí©ɧ gì đó, phần bên trong trực tiếp rách ra.

Từ Phàm nhìn đống đổ nát đầy cả mặt đất, trong mắt lóe ra một linh quang.

“Lợi hại, không hổ là Thiên Khí tông, tông môn duy nhất trong cả một giới tu tiên có thể tạo ra Phù Thiên cự chu.”

Đây là lần thất bại thứ sáu từ khi Từ Phàm luyện chế mô hình Phù Thiên chu, hắn muốn khôi phục phù văn thành trong và ngoài của Phù Thiên chu thông qua mô hình, kết quả cuối cùng đều thất bại.

“Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu vậy?” Từ Phàm lẩm bẩm.

Cấu tạo phù văn tầng ngoài của Phù Thiên chu là kết cấu sắp xếp phù văn kiên cố nhất, có tính dẻo nhất mà Từ Phàm từng thấy qua, chuyện lợi hại nhất là nó còn có công năng khôi phục ký ức.

Với số lượng nắm rõ phù văn hiện tại của Từ Phàm thì còn lâu mới chế tạo ra kết cấu sắp xếp phù văn như vậy.

“Nhức trứng nhất là đổi phù văn tương đương nhất vẫn không được, đúng thật là có chút bản lĩnh.” Từ Phàm sờ cằm nói.

“Thôi bỏ đi, đây không phải là việc có thể hoàn thành trong chốc lát, vẫn nên luyện chế Pháp khí khác trước.”

Từ Phàm phất tay, thu đống đổ nát Phù Thiên chu rơi rải đầy sàn vào trong túi trữ vật, từ sau khi sở hữu nhẫn không gian thì địa vị của túi trữ vật xuống dốc không phanh, đã đến bước đường dọn rác.

Chiếc răng chính của Xích Long Sa xuất hiện ở trước mặt Từ Phàm.

Phù Thiên chu đã ra khơi được bốn tháng hơn rồi, trong đó đã tìm thấy được ba mỏ linh khoáng khổ lớn, gặp phải thủy triều hải thú quy mô nhỏ ba lần, trong khoảng thời gian đó, Từ Phàm còn may mắn thấy được cảnh tượng đại pháo chính của chín chiến hạm lớn đồng loạt khai hỏa.

Sau khi xem xong, Từ Phàm mới biết thì ra sự nứt vỡ không gian không phải là tính từ, trong làn sóng thú triều, thuyền Phù Linh đã thu được ba xác hải thú cảnh giới Đại Thừa, cùng với linh khoáng liên quan, đây là thu hoạch lớn nhất của lần xuất hành này.

Trước mắt, Phù Thiên chu đang trở về, thời gian một tháng.

Từ Phàm đang cắt răng chính của Xích Long Sa, trong lòng đột nhiên có cảm ứng, hắn nhìn về hướng lục địa.

Một nơi chưa từng được biết, Vương Nhất Luân mặc áo giáp linh lực, đang bị ba con yêu hồ cảnh giới Kim Đan truy sát.

“Công tử anh tuấn phía trước ơi, đừng chạy mà, chỗ tỷ tỷ đây có đồ tốt cho ngươi xem.”

“Hi hi hi hi~~~~”

“Công tử, ngươi muốn biết thế nào gọi là nhân gian cực lạc không.”

Âm thanh mộng mị lại có sẵn sự mê hoặc của yêu hồ khiến tốc độ của Vương Vũ Luân càng ngày càng chậm.

Lúc này, ý nghĩ của Vương Vũ Luân chính là nhất định phải trở về tông môn, bẩm báo tình hình ở nơi này.

Yêu hồ vậy mà lại xuất hiện ở khu vực thuộc quản lý của Thiên Khuyết môn, bắt buộc phải hủy diệt bọn họ, Vương Vũ Luân nghĩ.

Ở Phi Vũ giới, tuyệt đối không cho phép sự tồn tại của Yêu tộc, nếu như phát hiện thì tu sĩ nhân tộc ắt diệt trừ.

“Công tử, ngươi xem nô gia xinh đẹp không.” Âm thanh như mộng như ảo.

Một tư thế khỏa thân tuyệt mỹ cực kỳ xinh đẹp xuất hiện trong đầu của Vương Vũ Luân, hình như hắn dừng lại thì cô gái xinh đẹp này liền hoàn toàn thuộc về hắn.

Lúc này, mũ sắt của áo giáp linh lực lóe qua một tia linh quang, mắt Vương Vũ Luân đã khôi phục sự tinh tường, nhưng lát sau ánh mắt lại ngập tràn sự tuyệt vọng.

Ba con yêu hồ cảnh giới Kim Đan đã vây lấy Vương Vũ Luân, trực tiếp khống chế Vương Vũ Luân.

Yêu hồ hình người tai cáo, phía thân sau còn có một cái đuôi cực kỳ mê hoặc, khiến người ta kiềm không được muốn chơi một chút.

“Công tử, ngươi còn có thủ đoạn gì thì dùng hết ra đi, để tóm lấy ngươi mà ta đã tổn thất biết bao nhiêu tỷ muội.”

Yêu hồ trực tiếp ôm lấy Vương Vũ Luân, một bộ dạng mặc người hái hoa, quyến rũ lại vừa tuổi xanh.

“Gϊếŧ ta đi, cái nơi này sớm muộn gì cũng bị tông môn ta phát hiện.”

“Đến lúc đó, các ngươi đều phải chết.” Bộ dạng Vương Vũ Luân thà chết chứ không hàng.

“Hi hi, một mỹ nam tử anh tuấn như ngươi, ta thật không nỡ gϊếŧ ngươi.”

Yêu hồ quấn lấy Vương Vũ Luân liếʍ môi nói, tốn nhiều sức lực như thế mới bắt sống được vị đệ tử đại tông môn này, bọn họ thật không nỡ gϊếŧ chết.

Lúc này, vài bàn tay ngọc nhẹ nhàng tháo đi áo giáp linh lực trên người Vương Vũ Luân, trong chốc lát, toàn bộ ba con yêu hồ đều quấn lấy vị nam tử anh tuấn trước mắt.

“Công tử, đi theo ta, ta và tỷ muội của ta sẽ cho ngươi trải nghiệm như thế nào gọi là nhân gian cực lạc.” Âm thanh mềm mại khiến người ta say rượu.

Đôi môi đỏ rực trực tiếp hôn lên Vương Vũ Luân.

Vương Vũ Luân vốn dĩ cứng rắn, nhưng ánh mắt chí sinh chí tử từ từ mất đi phương hướng trong đôi môi đỏ rực này.

Từ Phàm nhìn về phía lục địa hồi lâu, trong lòng luôn tính toán gì đó.

“Tên tiểu tử này không phải kiểu đoản mệnh, chỉ cần có thể trở về thì chuyện gì cũng dễ nói.”

“Chắc tên tiểu tử này hiện đang chịu tội.”

“Con đường tu tiên làm sao thuận buồm xuôi gió được.”

Sau khi Từ Phàm cảm khái xong, lại tiếp tục cắt răng chính của Xích Long Sa.

Ba ngày sau, đúng lúc Từ Phàm đang chuẩn bị nghỉ ngơi trong phòng của mình thì bên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Khi mở cửa ra xem.

“Diệp đại ca, hoan nghênh hoan nghênh.”

Khi Từ Phàm mở cửa ra xem, phát hiện đó là nhân vật chính, bèn cười hoan nghênh vào phòng, pha trà đãi khách.

“Tiểu Phàm, ta đã hỏi một trưởng bối về vấn đề của ngươi, bây giờ có đáp án rồi.” Diệp Tiêu Dao bưng trà lên uống một ngụm.

“Diệp đại ca mời nói.” Từ Phàm thể hiện ra bộ dạng rửa tai lắng nghe.

“Nghe nói ở thời kỳ Thượng Cổ, thế giới này do Yêu tộc nắm giữ, lúc đó Nhân Tộc......”

Diệp Tiêu Dao nói một mạch lời gốc của Lão Kiếm với Từ Phàm.

“Tiểu Phàm, tư chất của ngươi thế này thì tốt nhất đừng nên thử Luyện Khí tầng mười hai trở lên, đó chỉ là hành động bất đắc dĩ, sẽ tổn hại đến tiên căn.”

“Ừ, ta chỉ là tò mò, chưa từng nghĩ sẽ thử qua.” Từ Phàm cười nói, trong lòng đã âm thầm quyết định, sau khi trở về liền bắt đầu nghiên cứu những công pháp liên quan, cùng lắm đến trước đại hạn thì trùng tu lại là được.

“Vậy thì ta yên tâm rồi.”

Một tháng sau, Phù Thiên chu trở về Thiên Khuyết môn một cách an toàn.

Trên đỉnh của một ngọn núi, khi huynh muội hai người nhìn thấy Phù Thiên chu ở trên không trung thì vô cùng kích động.

“Sư phụ cuối cùng cũng trở về rồi.” Huynh muội hai người kích động nói.

Trong nội môn, sau khi Từ Phàm cáo biệt với vài người mà hắn quen biết xong, liền trở về đỉnh núi nhỏ nhà mình.

Khi Từ Phàm bước vào trong cấm địa trên đỉnh núi nhà mình thì hắn liền bị hai đứa trẻ con ôm lấy.

“Sư phụ, ngươi cuối cùng cũng về rồi.” Âm thanh của hai người có chút tiếng khóc nghẹn ngào.

Từ Phàm sờ đầu của huynh muội hai người, nói: “Sư phụ đem quà về cho các ngươi.”

Từ Phàm lấy ra hai chuỗi vòng tay Trữ Linh châu ngũ hành, huynh muội hai người mỗi người một chuỗi, đây là chuỗi vòng mà Từ Phàm dùng trân châu dưới đáy biển sâu làm.

Lúc này, Từ Cương nhìn Từ Phàm nói: “Sư phụ, lần sau ra ngoài có thể dẫn bọn ta đi không, ta và muội muội sẽ không gây phiền phức cho sư phụ đâu.”

“Bọn ta không ở bên cạnh thì không ai chăm sóc sư phụ nữa.”

Khi nghe thấy lời này của đồ đệ yêu quý của mình, Từ Phàm đột nhiên có chút cảm động, hơi có cảm giác con cái đã trưởng thành.

“Được, sau này sư phụ đi ra ngoài sẽ dẫn các ngươi theo.” Từ Phàm nghiêm túc nói.

“Sư phụ nói lời giữ lời nha.”

“Giữ lời.”

Huynh muội hai người cùng nhìn nhau, ở thế giới khi Từ Phàm rời đi này, huynh muội hai người bọn họ cảm thấy cả Thiên Khuyết môn này đều trở nên xa lạ.