Chương 52: Phệ Kim Kiếm Ngư

Lúc này Diệp Tiêu Dao đang thi triển thần thông thủy độn, dưới đáy biển vậy mà lại nhanh hơn ngự kiếm trên trời gấp mấy lần.

“Lão Kiếm, ngươi chắc chắn muốn ta gϊếŧ cái thứ này?” Diệp Tiêu Dao nói trong đầu.

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi ta là Thiên Kiếm Tiên Đế.”

“Được thôi, Lão Kiếm.”

“Xương sống của con Phệ Kim Kiếm Ngư này chính là bảo bối, xương chính trung tâm nhất của nó quả là một thanh kiếm hình thành từ thiên nhiên, luyện hóa một chút thì nó sẽ là Bảo khí thượng đẳng.”

“Điều quan trọng nhất là thanh phi kiếm này còn tự mang đặc tính thôn phệ, có thể tự chủ tiến hóa, cho dù sau này ngươi phi thăng tiến vào thế giới Đại Thiên nào, thì nó cũng sẽ là một pháp bảo hiếm có.”

“Lời ngươi nói ta đều hiểu, nhưng tình hình bây giờ là, mẹ nó ta đang bị truy sát, thứ này ta đánh không lại.” Diệp Tiêu Dao im lặng, đồ thì là đồ tốt, vậy cũng phải có duyên cầm mới được.

“Bản Tiên Đế đương nhiên đã có kế hoạch chu toàn, ở phía trước cách ngươi năm trăm dặm, bên đó có người huynh đệ tốt của ngươi.”

“Đến lúc đó ngươi trực tiếp dùng chiêu chủ chốt cuối cùng gϊếŧ con cá kiếm đó, sau đó đợi huynh đệ tốt của ngươi tới cứu viện là được rồi.”

“Tiểu Phàm? Không được không được, hắn mới ở Luyện Khí kỳ, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì sẽ hại hắn mất.”

Diệp Tiêu Dao quay người liều mạng với con Phệ Kim Kiếm Ngư kia, rồi lại ra sức chạy đi.

“Đừng coi thường người huynh đệ kia của ngươi, con mắt nhìn người của bản Tiên Đế vẫn luôn rất chuẩn.”

“Lấy được xương sống trung tâm của Phệ Kim Kiếm Ngư, dựa theo phương pháp của ta chỉ cần năm mươi năm là có thể tiến hóa thành Đạo khí.” Âm thanh trong đầu Diệp Tiêu Dao dụ dỗ.

Diệp Tiêu Dao cắn răng, nhanh chóng chạy về phía Từ Phàm.

Đã đến lúc khảo nghiệm tình bạn giữa huynh đệ chúng ta rồi.

Lúc đó, Từ Phàm đang thoải mái nhàn nhã đi dạo dưới đáy biển, đồng thời cũng tìm được không ít bảo bối.

Trong tay Từ Phàm đang cầm một túi trân châu lớn nhỏ, vui vẻ nói: “Trân châu do trai biển sâu vạn năm tạo thành, gom thêm mấy viên nữa về luyện chế làm một chuỗi vòng tay Trữ Linh cũng không tệ.”

“Còn về viên trân châu linh lung kia, dùng làm linh năng trung tâm cho áo giáp linh lực loại ba của ta vậy.”

Đúng lúc Từ Phàm đang nghĩ cách luyện chế pháp bảo, thì đột nhiên có một dự cảm không lành.

“Chết tiệt, tâm huyết dâng trào, có nguy hiểm!”

Từ Phàm cảm nhận được nguy hiểm, vào lúc định lên bờ về thành, thì ở phía xa dưới đáy biển đột nhiên truyền tới một luồng linh khí dao động đáng kinh ngạc.

Sóng ngầm dưới đáy biển ầm ầm đập tới, dao động mạnh khiến tàu ngầm của Từ Phàm suýt chút nữa thì không trụ vững được.

Cách tàu ngầm không xa, có một luồng khí tức cực kỳ suy yếu đang lao về phía Từ Phàm.

“Tiểu Phàm, cứu ta!”

Nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của Diệp Tiêu Dao, thì Từ Phàm đã biết rõ tại sao hắn lại có cảm giác tâm huyết dâng trào như vậy.

Âm hồn bất tán, đi đâu cũng có thể đυ.ng phải ngươi được.

Nhưng Từ Phàm xưa nay chưa từng nghĩ đến chuyện không cứu, nực cười, lúc nhân vật chính gặp nguy nan mà không cứu thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Tàu ngầm trực tiếp mở cửa hông, để Diệp Tiêu Dao đi vào.

Lúc này, Diệp Tiêu Dao cố chống đỡ chính mình, yếu ớt nói với Từ Phàm: “Tiểu Phàm, con cá kiếm bên ngoài đã là trạng thái nửa tàn.”

“Sức chiến đấu không đến một phần trăm, xin ngươi giúp ta gϊếŧ nó, ta cần xương sống của nó, sau khi xong chuyện, chắc chắn có thù lao hậu hĩnh.”

Sau khi Diệp Tiêu Dao nói xong, liền hôn mê bất tỉnh.

“Mẹ kiếp, ta không đồng ý với ngươi.” Từ Phàm đau khổ nhìn Diệp Tiêu Dao, sau đó lại nhìn về phía Phệ Kim Kiếm Ngư đang nhìn chằm chằm ở bên ngoài.

Từ Phàm nhìn Diệp Tiêu Dao, lại nhìn Phệ Kim Kiếm Ngư, hắn không có hứng thú với thù lao trong miệng của Diệp Tiêu Dao, nhưng hắn biết, người đối nghịch với nhân vật chính hoặc không đồng ý với điều kiện của nhân vật chính đều sẽ không có kết cục tốt.

Phệ Kim Kiếm Ngư vết thương chồng chất ở bên ngoài, một nửa thân cá đã bị một đại chiêu cuối cùng của Diệp Tiêu Dao đánh nát.

“Cũng không phải không thể đánh, coi như vì cuộc sống an ổn sau này mà liều mạng đi.”

Từ Phàm lấy ra một chiếc mặt nạ đeo lên mặt, trong nháy mắt một bộ áo giáp linh lực màu đen xuất hiện trên người Từ Phàm.

Từ trong tàu ngầm đi ra, Từ Phàm trực tiếp gọi ra vô số băng mâu Ngư về phía Phệ Kim Kiếm bắn, đồng thời dùng thủy thuẫn nhanh chóng bơi đi dưới đáy biển, không để Phệ Kim Kiếm Ngư bắt được hình bóng của hắn.

Cho dù lực chiến đấu chỉ còn dưới một phần trăm, Phệ Kim Kiếm Ngư cũng không phải thứ mà một Luyện Khí kỳ có thể trêu chọc.

Đúng vào lúc này, Phệ Kim Kiếm Ngư biến mất không thấy đâu nữa.

“Lưu Thủy thuẫn” “Huyền Băng thuẫn” “Trọng Thủy thuẫn”

Trong nháy mắt Phệ Kim Kiếm Ngư biến mất, Từ Phàm chụp thêm cho mình ba tầng thuẫn.

“Ầm!”

Một tiếng vang trầm, Từ Phàm bị đánh bay, trên người chỉ còn phủ lại một lớp thuẫn cuối cùng.

Lúc này Từ Phàm ở giữa không trung vô cùng đau đớn, đại quân con rối hệ Thủy của hắn rất ít, căn bản không thích hợp tác chiến dưới nước.

Trong tay Từ Phàm xuất hiện sáu quả cầu kim loại màu bạc, hắn ném thẳng ra ngoài, lập tức quả cầu kim loại màu bạc đó liền biến hình.

Sáu con Thủy Ngân Xà thuộc tính Thủy xuất hiện phía trước Từ Phàm, sau đó hắn nhanh chóng kết ấn thi pháp, ba phân thân quang ảnh xuất hiện bên cạnh Từ Phàm, đều có khí tức giống y hệt hắn.

“Sau đây bắt đầu màn biểu diễn của ta.” Từ Phàm búng tay một cái, Phệ Kim Kiếm Ngư vốn dĩ đang mai phục Từ Phàm ở cách đó không xa lập tức tỏa sáng, trong nháy mắt đã chiếu sáng toàn bộ khu vực của nó.

Đây là phù văn linh quang mà Từ Phàm khắc lên người Phệ Kim Kiếm Ngư khi hai bên đυ.ng vào nhau.

“Còn muốn khôi phục vết thương à, nằm mơ.”

Nói rồi Từ Phàm chỉ huy sáu con Thủy Ngân Xà có thực lực Trúc Cơ lao về phía Phệ Kim Kiếm Ngư.

Lúc này, quanh người Từ Phàm xuất hiện ba mươi sáu linh châm trong suốt còn nhỏ hơn so với sợi tóc, đi theo phía sau Thủy Ngân Xà tùy thời mà động.

Tay Từ Phàm kết pháp ấn, linh lực trong áo giáp mặc trên người bắt đầu nở rộ linh quang, đây là biểu hiện Từ Phàm đang hấp thụ linh lực trong áo giáp.

Sáu con Thủy Ngân Xà vừa chạm mặt với Phệ Kim Kiếm Ngư thì đã bắt đầu chiến đấu kịch liệt.

Chỉ một lát, đã có tới ba con Thủy Ngân Xà bị hủy, mà linh châm ở một bên vẫn không tìm thấy cơ hội.

“Băng Nhận Bạo Phong thuật”

Trong nháy mắt, băng nhận đã tạo thành một bức tường vây quanh ngay tại nơi Phệ Kim Kiếm Ngư chiến đấu, trông giống như một con cá bên trong thùng tròn của một cái máy giặt cũ.

Băng nhận chầm chậm quay tròn co lại, bắt đầu thu hẹp không gian chiến đấu của Phệ Kim Kiếm Ngư.

Lúc này, Phệ Kim Kiếm Ngư đã cảm nhận được nguy hiểm, không ngờ con cá nhỏ vốn chỉ có thể làm thức ăn trước đây lại có thực lực như vậy.

“Rầm!!”

Phệ Kim Kiếm Ngư nhanh chóng vọt tới đâm đầu vào tường băng nhận đang xoay tròn, kết quả sau khi phá hỏng ba bức tường băng nhận thì lại bị bật trở về.

Đúng lúc Phệ Kim Kiếm Ngư đang thất kinh thì linh châm chờ ở một bên đã lâu trong nháy mắt đã hành động, trực tiếp chọc mù hai mắt của Phệ Kim Kiếm Ngư.

Bên trong tàu ngầm, lão ông nội bên trong cơ thể Diệp Tiêu Dao cũng đang theo dõi trận chiến và vô cùng kinh ngạc.

“Thiên phú chiến đấu thật cao, mạnh hơn so với tên tiểu tử ngốc này nhiều, nếu không phải chỉ là Luyện Khí kỳ thì đã sớm tiêu diệt được Phệ Kim Kiếm Ngư kia rồi.”

Sau khi hai mắt Phệ Kim Kiếm Ngư bị chọc mù, thân thể run rẩy một hồi, và rồi mất đi hơi thở kết thúc sinh mệnh.

“Haizzz, Thủy Ngân Xà đáng thương của ta, lần này cơ bản đã hoàn toàn bị diệt.”

“Lần chiến đấu này tổn thất ít nhất cũng phải đến tám vạn linh thạch.” Từ Phàm nói xong liền hủy bỏ Băng Nhận Phong Bạo, bỏ Phệ Kim Kiếm Ngư vừa có được vào túi trữ vật, quay trở lại bên trong tàu ngầm, lúc này Diệp Tiêu Dao vẫn còn đang hôn mê.

Một viên linh đan chữa thương, một viên linh đan ẩn chứa năng lượng sinh mệnh đã được đưa vào miệng Diệp Tiêu Dao.

Dưới tác dụng của linh đan, không bao lâu sau, Diệp Tiêu Dao từ từ tỉnh lại, ánh mắt hắn nhìn về phía Từ Phàm với vẻ biết ơn.

Một chén nước trái cây linh quả được đưa đến trước mặt Diệp Tiêu Dao.

“Linh lực trong cơ thể ngươi đã sắp khô kiệt, uống cái này vào sẽ tốt hơn một chút.” Từ Phàm nói.

“Cảm ơn Tiểu Phàm, vậy Phệ Kim Kiếm Ngư kia ngươi đã gϊếŧ chưa.”

“Trước khi hôn mê, ta không nên để ngươi đi gϊếŧ con Phệ Kim Kiếm Ngư đó.”

Một túi trữ vật xuất hiện trước mặt Diệp Tiêu Dao.

“Phệ Kim Kiếm Ngư đang ở bên trong.”