Từ Phàm nhìn biểu hiện sau khi mặc áo giáp linh lực của Vương Vũ Luân, hài lòng gật đầu.
Uy lực đã đạt đến mong đợi, phía sau chính là dần dần củng cố.
Sau khi Vương Vũ Luân thao tác một trận trong không trung, đã trở về bên cạnh Từ Phàm.
“Từ đại ca, bộ pháp khí này quả thực là lợi hại quá, hiện tại cho dù gặp phải yêu thú Trúc Cơ đỉnh phong ta cũng không sợ.” Vương Vũ Luân hưng phấn nói.
“Tạm được, bộ áo giáp linh lực này chỉ là phiên bản sơ cấp, sau này sau khi các ngươi thăng cấp Trúc Cơ, ta luyện chế cho các ngươi một bộ bảo khí như vậy.”
“Thế nào, khối Hồn Thiết kia của ngươi không thiệt thòi chứ.” Từ Phàm cười nói, con người hắn chính là như vậy không thích nợ người khác nhân tình.
“Không thiệt không thiệt, một bộ bảo khí như vậy, ta sợ Từ đại ca thiệt thòi.”
“Đúng vậy, nếu như Từ đại ca có cần gì liên quan về nguyên liệu bảo khí, cứ nói với bọn ta, bọn ta nhất định toàn lực tìm kiếm.” Mộ Dung Thiến Nhi nhìn bộ áo giáp linh lực thuộc về nàng kia nói.
Hiện tại nàng cảm thấy thiên phú luyện khí của Từ Phàm càng mạnh hơn thiên phú chiến đấu.
“Được, lát nữa ta đưa cho các ngươi một bản liệt kê, hồn châu của một vài linh thú cần bản thân các ngươi đi thu thập một chút.”
“Không gấp gáp, đợi sau khi các ngươi thăng cấp Trúc Cơ lại đi tìm kiếm là được.” Từ Phàm nói, trong lòng lại là đang dự tính áo giáp linh lực của mình nên luyện chế thế nào.
“Vậy thì cảm ơn Từ đại ca rồi.”
“Đều là bằng hữu khách khí gì chứ.” Từ Phàm khoát tay nói.
Lúc xế chiều, Từ Phàm nhìn hai huynh muội luyện tập pháp thuật ở trong sân.
“Đôi khi, luyện tập pháp thuật là phải động não đấy.”
“Sau khi thất bại một lần, dừng lại suy nghĩ một chút tại sao thất bại.”
“Thi triển pháp thuật là bản lĩnh cơ bản nhất của Tu Tiên giả, cũng là một điểm mấu chốt nhất ở chiến đấu hậu kỳ.”
Từ Phàm không hề chỉ ra sai lầm về mặt thi triển pháp thuật của hai huynh muội, mà là để bọn họ từ từ cảm ngộ.
Từ Cương mấy lần thi pháp đều thất bại có hơi linh lực rối loạn, nhìn Từ Phàm có hơi hổ thẹn nói: “Sư phụ, nếu như đầu óc không tốt thì phải làm sao.”
“Vấn đề này của ngươi làm ta bật ngửa đấy.” Từ Phàm chợt sửng sốt.
Lúc này, một đạo mây nước do linh lực tạo thành xuất hiện ở trên bầu trời trong sân, trong sân đã mưa rơi lất phất.
Đây là Tiểu Linh Vũ Thuật do Từ Nguyệt Tiên thi triển.
“Sư phụ, ta thành công rồi.” Từ Nguyệt Tiên vui mừng nói, nhưng sau đó đã thu lại vẻ mặt vui vẻ, ca ca nàng vẫn chưa thành công.
“Rất tốt, có chút thiên tư về mặt pháp thuật.” Từ Phàm khen ngợi nói, hắn đã cho vị nữ đồ đệ này của mình một cái nhận xét trung thượng.
Từ Cương vốn dĩ hổ thẹn hiện tại suýt nữa đã cúi đầu đến mặt đất.
“Từ Cương, đừng nản lòng, vừa rồi ngươi hỏi ta đầu óc không tốt phải làm sao.”
“Bây giờ ta nói cho ngươi, nghĩ rõ ràng những thứ ngươi có thể nghĩ rõ, giữ lại những gì người không hiểu ở trong lòng.”
“Khi lòng của ngươi không chứa nổi nữa, lại đến đây hỏi ta.”
“Con đường tu Tiên quá mức dài dằng dặc, thiên phú tư chất đều là thứ yếu, chỉ có người nghị lực lớn mới có thể thành tựu vạn cổ bất diệt.” Từ Phàm chậm rãi nói, ở trong mắt hắn, tu Tiên giống như trò chơi chiến thuật, giai đoạn đầu tài nguyên có tốt đi chăng nữa nhưng thứ quyết định thắng lợi giai đoạn sau vẫn phải là chiến lược.
Tư chất thiên phú không tốt, chỉ có thể dùng cách ngốc nhất, Từ Phàm có lòng kiên nhẫn, có thể từ từ đến.
“Ta đã hiểu rồi.”
“Sư phụ, ta nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu,” Từ Cương kiên định nói.
Nhìn thấy vẻ mặt đại đệ tử của mình, Từ Phàm rất hài lòng gật đầu, xem ra sau này không thể ngừng khích lệ được.
Thời gian thấm thoát, thời gian ba năm như dòng nước chảy trôi qua.
“Ca ca, vừa rồi tiểu tỷ tỷ kia hỏi ngươi câu hỏi, tại sao ngươi không trả lời.”
Từ Nguyệt Tiên tức bốc khói nhìn Từ Cương nói, nàng hy vọng ca ca có một người bạn khác giới như vậy.
Từ Cương đang suy nghĩ nội dung chính của pháp thuật mới học hôm qua vô thức nói: “Nữ nhân chỉ sẽ ảnh hưởng đến tốc độ thi pháp của ta, vẫn là ít tiếp xúc tốt hơn.”
“Đây là ai nói đấy!” Mặc dù Từ Nguyệt Tiên không biết hình dung thế nào, thế nhưng nàng biết cứ tiếp tục phát triển như vậy tuyệt đối không được.
“Hôm qua sư phụ nói với Vương sư thúc lúc luận bàn đấy.”
“Hắn nói tốc độ thi pháp của Vương sư thúc không bằng trước kia nhiều lắm.” Từ Cương suy nghĩ một chút nói.
Sau khi nghe thấy lời của Từ Cương, Từ Nguyệt Tiên quay đầu sang một bên bày tỏ đang tức giận.
“Không quan tâm đến ngươi nữa.”
Từ Nguyệt Tiên trực tiếp đưa tay niệm pháp quyết ở trong không trung, một vòng bảo hộ không khí hình giọt nước xuất hiện ở quanh người Từ Nguyệt Tiên.
“Bùm!”
Tiếng khí nổ vang lên, bóng dáng của Từ Nguyệt Tiên đã biến mất ở chân trời.
“Ta lại chọc tiểu muội tức giận rồi?” Từ Cương nghi hoặc nói.
“Ta vẫn là đuổi theo tiểu muội ta hỏi nguyên nhân xem vậy.”
Từ Cương ngốc nghếch gãi đầu, quanh người xuất hiện một tầng bảo hộ hình giọt nước màu vàng đất, ở sau vòng bảo hộ có một loạt hình dạng ống dẫn khí.
Một ống xả khí bao hàm năng lượng thuộc tính hoả đáng sợ đang ấp ủ ở trong, chuẩn bị phát nổ bất cứ lúc nào.
“Ầm!!”
Tiếng bùng nổ vang dội trong dãy núi, một bóng dáng còn nhanh chóng hơn vừa rồi bay về phía nơi xa.
Trong ngọn núi nhỏ, Từ Phàm đanh nhìn Hoa Vân Lộc mang theo một hài tử hơn hai tuổi đang chơi gì đó.
“Từ đại ca, ta chuẩn bị thăng cấp Trúc Cơ vào một năm sau, tất cả đan dược nguyên liệu đều đã chuẩn bị xong rồi.” Người trẻ tuổi bên cạnh Từ Phàm nói.
Nghe thấy lời của Vương Vũ Luân, Từ Phàm quay đầu lại cảm thấy hứng thú hỏi: “Vũ Luân, ngươi có nắm chắc Trúc Cơ nhất phẩm không.”
“Trúc Cơ nhất phẩm quá khó, ta không nắm chắc.” Vương Vũ Luân lắc đầu nói, Trúc Cơ nhất phẩm đó đều là đãi ngộ của các thiên kiêu có tài đắc đạo thành Tiên, lấy tình huống hiện tại của hắn, chỉ có thể xếp đến thê đội thứ hai.
Lúc này, Vân Hoa Lộc mang theo tiểu nam hài cưỡi một đám tường vân trực tiếp bay về phía bên ngoài ngọn núi nhỏ.
Vương Vũ Luân đang muốn ngăn cản, lại bị Từ Phàm cản lại.
Sau đó Từ Phàm nhẹ nhàng điểm một cái ở vị trí của Vân Hoa Lộc và tiểu nam hài, trong bầu trời linh lực nhanh chóng hội tụ, hai đạo hình nộm hình người quanh người che kín phù văn do linh lực tạo thành xuất hiện, lặng lẽ đi theo phía sau tiểu nam hài.
Vương Vũ Luân bên cạnh nhìn thấy hai đạo hình nộm linh lực đó trong lòng hơi quặn thắt một chút, khoảng thời gian trước hắn đã thử một chút, cái thứ đồ này một tay đã có thể chơi nát mình, còn là khi hắn mặc áo giáp linh lực.
“Hiện tại ngươi cách Trúc Cơ nhất phẩm còn kém cái gì.” Từ Phàm hỏi, theo hắn thấy ở trong thế giới Tu Tiên, không có chuyện gì tuyệt đối.
Nghe thấy câu hỏi của Từ Phàm, Vương Vũ Luân thở dài một hơi.
“Cảm giác trong vô hình, ta cũng không nói ra được.”
“...”
Ngươi nói ảo như vậy, ta giúp ngươi kiểu gì,
“Đúng rồi, Từ đại ca định khi nào lên Trúc Cơ.”
“Ngươi chỉ kém ta một cảnh giới, đoán chừng Từ đại ca có thể lên Trúc Cơ nhất phẩm, đến lúc đó chỉ cần Từ đại ca bằng lòng, dương danh một châu cũng không phải là vấn đề gì.” Vương Vũ Luân nói, thời gian mấy năm gần đây, tông môn chỉ xuất hiện một vị Trúc Cơ giả nhất phẩm, Diệp Tiêu Dao của Vạn Kiếm Phong.
“Dương danh thiên hạ có gì tốt chứ, chỗ tốt không có tính thực chất, nguy hiểm lại lớn.”
Nhắc đến Trúc Cơ, Từ Phàm nghĩ đến một chuyện, đợi một trăm năm sau, khi hắn muốn Trúc Cơ, nhất định phải đến một nơi ẩn khuất.
Hiện tại hắn có loại cảm giác, hắn có thể lập tức tiến vào Trúc Cơ kỳ, còn là không cần loại Trúc Cơ Đan kia.
Đáng tiếc mặc dù loại cảm giác này rất gần, nhưng thực ra giống như cách xa lạch trời, giống như bạn gái trong mắt VR, chỉ có thể nhìn.