Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá

Chương 27: Mật Phệ Linh Phong Vương

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này tâm trạng của Vương Vũ Luân là sự tuyệt vọng, bởi vì ân nhân từng cứu mình hai lần ở trước mặt mình này đã ăn sạch bách ba bàn đồ ăn.

“Từ đại ca, cái kia, ta không mang theo bao nhiêu linh thạch cả, lần sau chúng ta lại đến được không?” Vương Vũ Luân nhỏ giọng nói với Từ Phàm.

Từ Phàm lườm Vương Vũ Văn một cái, cười nói: “Đau lòng à, lúc này mới được có bao nhiêu.”

Ở dưới tác dụng của Bảo Thực Thuật, tất cả linh thực đều được chuyển đổi thành linh khí thuần khiết nhất để từng bước tăng cường thể chất của Từ Phàm.

Một loại cảm giác thỏa mãn hạnh phúc xuất hiện.

Thuật pháp này còn có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của Thuật giả?

Lúc này, cuối cùng Từ Phàm cũng ăn xong bàn đồ ăn cuối cùng và từ bỏ hành vi tiếp tục gọi món ăn.

“Các ngươi làm được bao nhiêu kg Phệ Linh mật, có đủ chia cho mẹ vợ ngươi hay không?” Từ Phàm ở một bên xen vào hỏi.

“Có khoảng mười kg, ta đoán chắc là đủ.” Vương Vũ Luân nói, kỳ thật trong lòng hắn cũng không chắc chắn, tuy rằng mật Phệ Linh ong là thứ hiếm gặp, nhưng còn không phải là thứ duy nhất có thể trị liệu nội thương.

“Được, có chuyện cần thì cứ nói, đến lúc đó nói không chừng ta có thể giúp một tay.”

Sau khi hai người từ biệt, Từ Phàm trực tiếp đi vào một thương hội chuyên thu mua thiên địa tài bảo.

Từ Phàm vừa vào cửa đã nhận được sự chiêu đãi nhiệt tình.

“Đạo hữu, mời đi theo ta đến phòng khách quý trước, sau đó ta sẽ phái Giám Bảo Sư trong thương hội đặc biệt phục vụ cho ngươi.” Một vị tu sĩ Luyện Khí đỉnh có dáng vẻ giống chủ quản nói.

“Được.”

Từ Phàm nhìn Vạn Bảo Lâu đông nghẹt người, nghe nói mỗi lần sau khi bí cảnh mở ra, nghênh đón bọn họ là phân đoạn mà các thương hội này thích nhất, vô số thiên địa tài bảo bình thường khó có thể nhìn thấy đều bị bọn họ thu mua.

Sau mỗi lần bí cảnh, kiểu gì cũng sẽ truyền ra ai đó chiếm được đại cơ duyên gì đó, nếu không thì chính là đạt được pháp bảo quan trọng.

Trong phòng khách quý, sau khi Từ Phàm vừa uống xong một ly trà thì một cô gái có khuôn mặt thanh tú, dáng người thon thả đi đến.

“Xin chào đạo hữu, ta là Giám Bảo Sư Vạn Linh Nhi của Vạn Bảo Lâu.”

“Đạo hữu muốn bán bảo vật gì? Bảo lâu của chúng tôi nhất định sẽ cho ngài một cái giá hợp lý.” Cô gái nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn Từ Phàm hơi phấn khích, nghĩ thầm rằng lần này không biết có thể nhận được một hộ khách lớn hay không.

Một lọ không gian pháp khí loại nhỏ chuyên môn dùng để đựng chất lỏng được đặt lên trên bàn, trong bình có một trăm kg ong mật chúa Phệ Linh.

Từ Phàm làm ra tư thế mời.



Vạn Linh Nhi trực tiếp cầm lấy bình nhỏ, mở không gian cấm chế ra, dùng cái mũi nhỏ nhẹ nhàng ngửi một chút.

Một hương vị ngọt ngào xen lẫn linh lực làm người kinh ngạc được chứa trong mật xông thẳng vào trong đầu, chỉ là ngửi một chút là giống như ăn linh đan diệu dược.

“Đạo hữu mới đi ra từ bí cảnh.” Vạn Linh Nhi vừa nói vừa bắt đầu kiểm tra đo lường mật trong pháp khí có bao nhiêu.

“Mới vừa ra tới, muốn xử lý đồ vật trong tay một chút.” Từ Phàm nói, ở trong bí cảnh hắn cũng nhận được rất nhiều linh dược và linh khoáng, nhưng bản thân có thể luyện chế đan dược và pháp khí, căn bản không cần thiết bán.

Vạn Linh Nhi lấy ra một chút mật, đưa lên miệng cẩn thận nếm thử một ít.

“Đạo hữu, phẩm chất mật Phệ Linh này của ngươi không tệ, ta đưa cho ngươi 2500 linh thạch một cân, thế nào?” Vạn Linh Nhi đưa ra một cái giá thấp hơn một chút so với mong muốn của Từ Phàm.

“Cô nương, ngươi có thể tìm một Giám Bảo Sư có kinh nghiệm già dặn hơn một chút, ta tin hắn sẽ cho ta một con số chuẩn xác.” Từ Phàm thản nhiên nói, hắn không tin mật của Phệ Linh Phong Vương chỉ đáng giá chừng này.

Lông mày tinh xảo của Vạn Linh Nhi nhíu lại, đây là đang nói mình học nghệ không tinh.

“Đạo hữu chờ.”

Vạn Linh Nhi rời khỏi phòng khách quý, trong lòng hơi uể oải, lần đầu tiên bản thân đảm nhiệm làm Giám Bảo Sư vừa xuất sư đã thất bại, sau khi trở về không biết sẽ bị tỷ tỷ từ nhỏ đã đối đầu với mình trào phúng như thế nào nữa.

Từ Phàm tiếp tục phẩm trà, trong lòng nghĩ sau khi trở về có nên mua mấy cây trà hay không, sau này thời gian của mình còn dài.

Một vị lão giả tóc trắng có tu vi Kim Đan đi vào phòng khách quý của Từ Phàm.

“Chào tiền bối.” Từ Phàm lập tức đứng lên.

“Người tới là khách, tiểu hữu không cần câu nệ như vậy.”

Lão giả tóc trắng nói xong, ý bảo Từ Phàm ngồi xuống, lại cầm lấy bình pháp khí nhỏ trên bàn lên.

“Mật Phệ Linh ong chúa, một kg là ba nghìn hai trăm linh thạch như thế nào?” Lão giả tóc trắng hơi kinh ngạc nói, thương hội của mình đã rất lâu không thu được mật của Phong Vương.

“Vậy lấy giá như lão tiền bối đã nói đi.” Từ Phàm gật đầu nói, giá còn cao hơn hai trăm linh thạch so với giá mà bản thân mong muốn.

Khoảnh khắc khi Từ Phàm lấy được linh thạch, vậy mà tim đập hơi nhanh, có loại cảm giác không chân thật giống như sau khi nhận được tiền khi trúng xổ số vậy.

Bên trong Vạn Bảo Lâu.

“Không nghĩ tới lần đầu tiên ta ra tay đã thất bại, sau khi trở về không biết còn bị cười nhạo như thế nào.” Vạn Linh Nhi uể oải nói, trong lòng còn hơi oán trách Từ Phàm, vậy mà không biết nói cho mình một chút.



“Ngã một lần khôn hơn, con đường của ngươi còn rất dài.”

“Giám Bảo Sư đối với ngươi mà nói chỉ là nghề phụ, tu hành cho tốt mới là con đường đúng đắn.” Lão giả tóc trắng nói với Vạn Linh Nhi, con gái của lâu chủ Vạn Bảo Lâu sao có thể luôn làm Giám Bảo Sư được.

“Vâng.” Vạn Linh Nhi khiêm tốn gật đầu.

Bên kia, sau khi Từ Phàm nhận được linh thạch cũng không tiêu pha phung phí, mà là yên lặng trở lại đỉnh núi của bản thân bắt đầu kiểm kê thành quả thu hoạch của mình.

“Linh dược lấy được, có thể luyện mấy lô đan dược cũng không thành vấn đề.”

“Những linh khoáng này gộp lại với nhau cũng có thể luyện được vài món pháp khí.”

Sau khi Từ Phàm kiểm kê toàn bộ thu hoạch của mình xong, thì muốn mang theo phương pháp luyện đan và ngọc giản thuật pháp lấy được từ trong bí cảnh đi bế quan để tìm hiểu sâu hơn.

Sau khi suy nghĩ tìm tòi một lúc, ngón tay Từ Phàm điểm nhẹ vào không trung một chút, một con hạc giấy lóe ra ánh sáng màu xanh xuất hiện, vỗ cánh bay về phía trụ sở Liên minh.

Chỉ một thời gian sau, Bàng Phúc cầm linh thạch và một tờ danh sách nhanh chóng rời khỏi đỉnh núi nhỏ của Từ Phàm.

Ngày hôm sau, Từ Phàm nhìn năm cái túi trữ vật cỡ lớn có khoảng bốn mươi mét cười khổ nói: “Có vẻ như ba mươi vạn linh thạch cũng không đủ dùng.”

Có linh thạch, Từ Phàm trực tiếp quét qua toàn bộ phù văn Luyện Khí ở Tàng Kinh Các một lần.

Sau đó chính là không kiêng nể gì mà mua sắm linh dược luyện đan và linh khoáng.

Lúc này Từ Phàm bắt đầu kế hoạch luyện đan và luyện khí cho bản thân, mục tiêu chính là trở thành đại sư Đan Khí song tuyệt, về phần tu vi thì thuận theo là được, dù sao cuối cùng cũng có một ngày có thể đột phá.

Xuân đến thu đi, thời gian ba năm lướt qua trong nháy mắt.

Trong một căn phòng Luyện Khí ở Địa Tâm phường, Từ Phàm nhìn tổ hợp pháp khí trước mắt lâm vào trầm tư.

“Khống Linh và Mẫu Tử phù có chỗ nào đó không kết hợp hai cái thành một được, đó là bởi vì phù văn trung gian không phù hợp à?” Từ Phàm vuốt cằm nói.

Ở giữa không trung, một thanh phi kiếm nhìn như sắt vụn đang tiến hành lần dung hợp cuối cùng, vốn dĩ phù văn đã phối hợp ở giai đoạn dung hợp cuối cùng vậy mà bắt đầu xuất hiện phản ứng bài xích.

Pháp khí chưa hình thành đã bị Từ Phàm dùng linh lực cường đại khống chế ở giữa không trung, giống như vẫn luôn giữ lại ở trạng thái vừa dung hợp.

“Đúng rồi, nếu không thể kết hợp cả hai thành một được thì trực tiếp dùng sức cường hóa Mẫu tử phù, lại dùng tơ nhện thay thế phù văn khống chế.”

Nói xong mắt Từ Phàm sáng lên, trực tiếp xuất ra bút vẽ để vẽ phù văn ở ngay trên không trung. Trong nháy mắt không trung hiện ra chín mươi chín đường ký hiệu, lấy một loại quy luật kỳ diệu xuất hiện ở giữa không trung, bắt đầu dung hợp vào trong pháp khí trên không.

Nhìn thấy pháp khí đã thành công, Từ Phàm thở dài một hơi nhẹ nhõm, sau sáu lần luyện chế thì cuối cùng hắn cũng thành công và đặt tên cho pháp khí này là Thiên Nhận.
« Chương TrướcChương Tiếp »