“Đệ tử ngoại môn Từ Phàm.”
Từ Phàm dò xét kỹ càng tên Diệp Tiêu Dao này, càng cảm thấy gã này có thể là nhân vật chính.
Với vẻ ngoài điển trai, Từ Phàm không thể không công nhận gã này đẹp trai hơn mình.
Vận may ngược ngạo, hắn đã sớm không còn là đệ tử ngoại môn mới nhập môn không biết gì lúc ban đầu.
Thanh phi kiếm vừa rồi, ít nhất cũng là bảo vật đỉnh phong, nó rất có thể là một đạo khí đã bị phong ấn.
“Ha ha, thì ra là Từ sư đệ.”
Thiếu niên bị nghi là nhân vật chính lấy ra một pháp khí hình quả cầu và đưa cho Từ Phàm.
“Kẻ nào thấy là có phần, quả Định Thủy Châu này là món quà gặp mặt của ta tặng cho sư đệ anh, hy vọng sư đệ không chê.”
Thiếu niên bị nghi là nhân vật chính xem ra rất có thành ý nhìn về Từ Phàm, ý nghĩa rất rõ ràng, cầm lấy pháp khí đi, sau này bảo mật bí mật cho ta.
Từ Phàm phớt lờ lời nói của gã thiếu niên nhân vật chính này, mà thử hỏi thăm dò thử một câu.
“Kỳ biến ngẫu bất biến?”
“Đại cát đại lợi?”
“Đại Hà Hướng Đông Lưu?”
“Đầu giường ánh trăng rọi?”
Nói liền bốn câu, hơi khiến cho Diệp Tiêu Dao hơi bối rối.
“Sư đệ à, chả lẽ chê đồ ít quá.” Diệp Tiêu Dao cau mày mông lung nói.
Nhìn thấy phản ứng của Diệp Tiêu Dao, Từ Phàm hơi thất vọng đưa tay tiếp nhận lấy viên Định Thủy Châu trong tay của Diệp Tiêu Dao.
“Ý của sư huynh ta đã hiểu rồi, cảm ơn món quà gặp mặt của sư huynh.” Từ Phàm biết rằng, quyết định sau này tránh xa tên nhân vật chính này một chút, vì có tên nhân vật chính này ở nơi ấy có cơ duyên lớn chừng nào, thì rủi ro nhiều chừng ấy.
Thường bên cạnh nhân vật chính sẽ chết vài người bạn.
Chuyện phiêu lưu mạo hiểm, Từ Phàm không làm.
“Sư đệ nhận quà là ta yên tâm rồi.”
Đang nói Diệp Tiêu Dao sử ra thanh phi kiếm vừa thu hoạch được, hóa thành một luồng sáng dài màu hồng hướng lên trời bay đi.
“Từ sư đệ, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”
Nghe thấy tiếng nói trên bầu trời, Từ Phàm không khỏi thốt lên: “Tốt nhất là đừng gặp.”
Mọi thứ đã lắng lại, Từ Phàm lại đi xem mặt hồ một lần nữa.
“Không biết là trong đó còn có cái gì không.” Từ Phàm quyết định đi lần nữa để lục soát một phen.
Từ Phàm đưa tay điểm vào mặt hồ một cái, một con cá lớn như bàn tay nhảy ra khỏi mặt hồ, lại có thêm vài luồng ánh sáng đánh vào cơ thể của con cá.
Con cá nhỏ mà bị Từ Phàm điều khiển lại bơi về trong hồ nhỏ.
Hình ảnh toàn cảnh dưới nước xuất hiện trong đầu Từ Phàm, Từ Phàm điều khiển con cá nhỏ bơi xuống dưới đáy hồ.
Sau một tiếng đồng hồ, Từ Phàm thở dài một tiếng, vứt bỏ quyền điều khiển con cá.
“Mẹ nó, vơ vét sạch sẽ thật, đến một viên Dạ Minh Châu đáng đồng tiền cũng không có.”
Từ Phàm hơi mất hứng lại tiếp tục bước lên con đường tìm bảo vật của mình.
Theo sự xoay chuyển của thời gian, trong bí cảnh cũng bắt đầu chìm vào bóng đêm.
Từ Phàm đã tìm được một nơi tương đối là lộ thiên ở trong khu rừng để xây dựng căn nhà nhỏ.
Trong ngôi nhà nhỏ, Từ Phàm đem ra tất cả các linh dược mà bản thân thu thập được ra, kiểm kê từng món một.
“Đúng là một mảnh đất bảo quý.”
Lúc này, có một tiếng kêu trầm lắng của sói vang lên, mười mấy con Yêu Lang mà Từ Phàm khống chế hồi sáng đến tìm Từ Phàm.
Sau khi mở cửa, mười mấy đôi mắt phát sáng xanh rờn làm cho Từ Phàm giật mình.
Mỗi một con Yêu Lang đều tha trong miệng một gói đồ làm bằng lông thú.
“Ồ cái đồ, thu hoạch cũng không ít nhỉ.”
Từ Phàm tiện tay lấy một gói đồ mở ra.
“Thiên Lân Tảo, Vô Căn Hoa, Tử Đồng, Mộc Linh Quả, lại còn có thêm vài miếng linh thạch.”
“Gần chỗ này có mỏ linh thạch sao.” Từ Phàm kích động nói.
Cái con sói mà bị Từ Phàm lấy đi túi đồ bằng da thú bắt đầu diễn tả bằng động tác, xem hồi lâu, Từ Phàm mới hiểu ra, đây là túi đồ nó lấy từ một xác chết.
“Đã bắt đầu chết người rồi sao, nhanh thế.”
Tiếp theo đó Từ Phàm lại bắt đầu mở những túi da khác, bắt đầu kiểm kê thu hoạch.
“Mấy thứ đồ này trị giá đâu đó 200 linh thạch, không tệ.”
Sau khi cất giữ dồ đạc xong, Từ Phàm lại phái nhóm Yêu Lang đó đi tìm bảo vật.
“Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt trước đã, chuyện còn lại đợi mai tính”
Vì việc luyện chế pháp khí trước vào bí cảnh, Từ Phàm luôn trong trạng thái tức sôi gan.
Bên ngoài ngôi nhà nhỏ, một tấm chắn sáng và bóng hình cầu bao trùm toàn bộ căn nhà, một lúc sau, căn nhà lặng lẽ biến mất tại chỗ.
Từ Phàm sáng sớm đã nấu một nồi cháo gà xé Linh Mễ, ăn một cách ngon lành, sau một đêm nghỉ ngơi, Từ Phàm đã trở lại trạng thái đỉnh cao, chỉ là hơi đói bụng.
‘Phụt’
Một âm thanh phá vỡ không trung truyền đến, một luồng sáng cầu vồng đáp xuống bên cạnh Từ Phàm.
Từ Phàm đang ăn cháo, đầu chưa kịp ngẩng lại, vừa nghe tiếng thôi thì đã biết là Diệp Tiêu Dao, như là tiếng xe hơi, mỗi một tu sĩ đều có tiếng tốc độ âm thanh riêng biệt.
“Từ sư đệ, thì ra là ngươi à.” Diệp Tiêu Dao vừa cười cười vừa nói, mắt cứ nhìn chằm chằm vào nồi cháo bên cạnh Từ Phàm.
Từ Phàm buông tô cháo xuống, thở ra một hơi và nói: “Diệp sư huynh nếu không chê, qua đây cùng làm chút cháo nào.”
Vừa nói Từ Phàm lấy một cái chén từ trong Không Gian Chứa Vật, múc một chén cho Diệp Tiêu Dao.
Xác định chủ ý, đối với những loại người như Nhân Vật Chính này, sau này cách xa họ một tí, quan hệ hờ hững sẽ trở nên mạnh mẽ, không cần phải mạo hiểm.
Diệp Tiêu Dao mắt sáng lên, nhận lấy tô cháo múc sẵn, bắt đầu dùng.
Hắn đích thực là có tí đói bụng rồi, vì lý do là lúc đến hắn lại quên đem theo đồ ăn qua đây.
“Diệp sư huynh ngươi lợi hại như vậy, chắc là đệ tử dự bị của Giáp Tự đường.” Từ Phàm tiện thể hỏi qua, chủ yếu là muốn xem thử người này có phải là kiểu người Nhân Vật Chính không.
“Không phải, ra là đệ tử dự bị của Vạn Kiếm Phong, theo chân Sư phụ Nguyên Hồi trưởng lão.” Diệp Tiêu Dao vừa cười vừa trả lời, ánh mắt nhìn về phía Từ Phàm ra vẻ thân thiện.
“Nguyên Hồi trưởng lão, đó thật là Hợp Thể đại năng của Nội Môn Kiếm Tiên Nhất Mạch đó nha.”
“Diệp sư huynh sau này tiền đồ vô lượng nha.” Từ Phàm giả bộ ngưỡng mộ nói.”
Có một sư phụ lợi hại như thế, miễn cưỡng cũng được tính là một trong những kiểu người Nhân Vật Chính.
Lúc này nụ cười của Diệp Tiêu Dao hơi đắng cay, màn này nhất thường bị Từ Phàm nắm bắt lấy.
“Diệp sư huynh có Thiên Chất tuyệt thế, trong bí cảnh lại thu được bảo vật quan trọng, sau khi trở về sẽ Nhất Phi Xung Thiên.” Từ Phàm tiếp tục cung kính mà nói.
“Không sợ Từ sư đệ chê cười, mấy tháng trước, ta còn là một tên đệ tử nội môn cấp Trúc Cơ, sau đó tu vị của ta không hiểu sao biến mất tiêu, bây giờ đã rớt xuống Luyện Khí Tầng Chín, cũng không biết bao giờ mới ngoi đầu lên được.”
“Bây giờ đang muốn cất giữ tí đồ thế tục, lỡ mà sau này có biến thành người phàm, sống một đời đại phú đại quý cũng là một lựa chọn không tồi.” Diệp Tiêu Dao than thở.
Vì chuyện của hắn, sư phụ thậm chí đã cho mời các Đại trưởng lão Cpa61 Độ Kiếp Bế Quan, sau cùng cũng không có kết quả gì.
Lúc nghe thấy câu nói này, Từ Phàm phút chốc nhìn sang phía đôi tay của Diệp Tiêu Dao, quả nhiên có một chiếc nhẫn kiểu cổ điển đơn sơ.
“Ta tin rằng Diệp sư huynh nhất định sẽ lại trở về dáng vẻ của ngày xưa, đạt lại vinh quang thuộc về mình.”
Trong lòng Từ Phàm lại nghĩ, thằng điên, bây giờ có thể khẳng định tên này trăm phần trăm là Nhân Vật Chính, sau này chắc chắn phải tránh xa.
“Cảm ơn Từ sư đệ đã an ủi, nào giờ kẻ khác sau khi nghe được sự tích của ta đều sẽ chế nhạo ta, cho dù không mạnh bằng ta thì họ cũng sẽ cười trên nỗi đau của ta.”
“Từ sư đệ, người bạn như ngươi ta chắc chắn sẽ kết giao rồi.” Diệp Tiêu Dao nói một cách chân thành.
Không làm bạn đâu, ta không muốn trở thành bạn của ngươi, lúc này trong lòng Từ Phàm quyết liệt kháng cự.