Từ Phàm chỉ thu dọn phòng sơ sơ một chút, bắt đầu thiền định nghỉ ngơi, mặc dù linh lực có thể nhanh chóng phục hồi, nhưng khi luyện kim loại bằng búa linh lực sẽ bị tiêu hao rất nhiều.
Ngay lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
Từ Phàm vừa mở cửa, mới phát hiện là chủ quản của khu vực này, tu vị Trúc Cơ, vẻ mặt dày dặn.
“Nhóc con lần đầu tiên luyện khí à.”
“Đúng rồi, chủ quản có gì chỉ giáo ko?” Từ Phàm gật đầu nói, hắn đang suy nghĩ xem vì sao pháp khí thành hình lại nổ tung.
“Không tồi, nghe âm thanh, lần đầu tiên luyện khí mà có thể đạt tới giai đoạn thành hình cuối cùng của luyện khí.”
“Không tồi, không tồi.”
Chủ quản bắt đầu dò xét Từ Phàm.
“Chủ quản có biết bước cuối cùng ta tại sao lại làm sai không?” Mắt Từ Phàm sáng lên, dáng vẻ gã chủ quản này hình như đang muốn chỉ điểm mình.
Lúc này chủ quản mới chìa tay ra, cười nói: “Bản thân ta là Nhất Giới Luyện Khí Sư, một vấn đề chỉ điềm tin cậy mười linh thạch, một tiếng đồng hồ chỉ đạo một trăm linh thạch.”
“Tiền của ngươi sẽ không xài lãng phí đâu, đảm bảo đáng đồng tiền.” Chủ quản cười hí hí mà nói, hắn cũng có thể mua nhà ở bên ngoài thành Thiên Khuyết rồi.
Từ Phàm phút chốc cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị sỉ nhục.
Sau khi đưa ra mười linh thạch, Chủ quản lộ vẻ mặt rất vui vẻ.
Nhóc con có tiền đồ đấy.
“Vừa nghe tiếng là ta biết ngay, lúc ngươi đang luyện khí, không có suy xét tới khả năng tương thích của phù văn, giữa phù văn với nhau đều có tính bài xích cũng như hấp dẫn nhau.”
“Lúc phù văn của ngươi có hiện tượng bài xích nhau, lại còn thêm trạng thái không ổn định của pháp khí mới thành hình, thì sẽ xảy ra chuyện nổ tung.”
Lời của chủ quản nhất thời đã thức tỉnh Từ Phàm, phút chốc hơi càm giác thấu hiểu nội dung trong ngọc giản.
“Thật ra sai lầm loại này rất dễ giải quyết.” Ngay lúc Từ Phàm đang suy nghĩ xem có thể giải quyết như thế nào, chủ quản lại nói thêm một câu.
“Được rồi, ta biết giải quyết như thế nào rồi, cám ơn ý tốt của chủ quản.” Từ Phàm nói, còn muốn lợi dụng ta hả, không có cửa nhé.
“Xem ra vị huynh đệ nhỏ này đã có cách nghĩ của bản thân, lúc có thêm vấn đề gì cứ tiếp tục tìm lão già này nhé, sẽ nói hết những gì ta biết.” Chủ quản nói với dáng vẻ hơi thất vọng, đã hoàn thành một mối làm ăn, không được, tí nữa sẽ dạo xung quanh thêm một vòng.
Sau khi chủ quản rời đi, tinh thần Từ Phàm hoàn hảo trở lại.
“Khống Linh, Phá Giáp, Kiên Cố, Khinh Vũ, Tiêu Âm, Phá Linh, Ấn Tâm, Lưu Quang, Phá Hình, Súc Linh, Phụ Hỏa.” Từ Phàm vừa nói vừa khắc họa trong hư không.
Vì không có vật chứa đựng, nên Linh Lực Phù văn sau khi hình thành trên không thì hóa thành những chấm sáng li ti trên không.
“Giữa phù văn với nhau có lực bài xích nhau thật, thú vị lắm, thay đổi thứ tự một chút xem sao.”
Từ Phàm lại thay đổi theo thứ tự trên không tiếp tục khắc họa phù văn, cứ như vậy mà duy trì hơn năm tiếng đồng hồ.
“Cảm giác như là con đường phù văn này phức tạp hơn luyện đan nhiều.” Từ Phàm cau mày nói.
Lúc sắp xếp thứ tự phù văn, Từ Phàm tuy rằng đã tìm ra tổ hợp thứ tự không có sức bài xích, nhưng vẫn có một cảm giác không thỏa mãn.
Từ Phàm quyết định trước khi chưa làm rõ thứ tự của phù văn thì sẽ khoan hãy luyện khí, để tránh tổn thất nhiều hơn nữa, đằng sau còn có vũ khí bí mật của hắn nữa.
Rời khỏi Địa Tâm Phường, Từ Phàm than thở nói: “Một trăm linh thạch thế là tiêu tùng rồi.”
“Chả trách có người nói luyện khí còn hao phí hơn luyện đan nữa.”
Sau khi về đến đỉnh núi nhỏ của nhà mình, Từ Phàm lại bắt đầu nghiên cứu về Phù văn tiếp.
Ngày hôm sau, Từ Phàm trực tiếp đi đến Giải Hoặc Điện của Luyện Khí Phong, nơi đây tụ họp đông đảo nhiều người gặp phải vấn đề khi luyện khí.
Trong Đại Điện lại phân chia thành rất nhiều sảnh nhỏ như Sảnh Phù văn, Sảnh Khống Hỏa, Sảnh Linh Khoáng, Sảnh Dị Tài, Sảnh Pháp Trận, Sảnh Tôi Luyện.
Từ Phàm biết, nôi đây mỗi một cái sảnh đều tương ứng với một vấn đề.
Đi tới Sảnh Phù văn, sau khi giơ lệnh bài ra, Từ Phương bước vào trong Sảnh Phù văn.
Nguyên cái Sảnh Phù văn hơn một trăm chỗ ngồi không có chỗ nào trống, đều là những người đến để giải quyết những nghi hoặc của mình.
“Mỗi người một câu hỏi, thời gian nhiều nhất là một khắc.”
“Câu hỏi cứ xếp theo thứ tự chỗ ngồi.”
Lúc này một trưởng lão đang ngồi ở ngoại môn luyện khí nói.
Một tên tu sĩ cấp Trúc Cơ ngồi ghế đầu hỏi: “Trưởng Lão, Bạo Viêm Phù văn có thực là không thể cùng Cực Băng Phù văn cùng dung hòa vào trong một pháp bảo không.”
“Ngươi đã biết đáp án rồi còn đến hỏi ta à, cái ý nhỏ của ngươi ta còn không biết sao.” trưởng lão ngồi trên ghế chính ngoại môn bình thản nói.
“Một là chất lượng nguyên liệu của pháp bảo chứa phù văn, hai là dùng Lưu Chuyển phù văn quá độ, hai thứ này đều phải trả giá rất lớn mới có thể làm được.”
“Được rồi, người kế tiếp.”
Dõi theo câu hỏi của tu sĩ ngồi vào ghế, Từ Phàm cũng có được phần nào đáp án mà mình cần, tăng thêm sự hiểu biết về phù văn.
Hai tiếng đồng hồ sau, cuối cùng cũng đã đến Từ Phàm.
“Thưa trưởng lão, giữa thứ tự của phù văn, có trạng thái hoàn hảo nhất không?” Từ Phàm đề ra câu hỏi của mình.
Lúc này, trưởng lão ngoại môn nhìn chằm chằm vào Từ Phàm
“Tên tiểu bối, báo lên tên của ngươi xem.”
“Đệ tử luyện khí ngoại môn, Từ Phàm.” Từ Phàm nói, đây có nghĩa là hắn đơn thuần chì là một tên đệ tử ngoại môn, còn chưa phải là đệ tử dự bị của bất cứ phong hay đường nào cả.
“Có thể hỏi câu hỏi này, đây chứng tỏ là trên con đường Luyện Khí ngươi còn có thể vươn xa hơn nữa.” Trưởng lão ngoại môn vui vẻ an ủi nói.
Trưởng lão ngoại môn nhìn vào tất cả các đệ tử có mặt tại đây và nói: “Các ngươi bây giờ mới sơ nhập vào đạo Luyện Khí, những ngày tháng sau này, sau khi các ngươi đã chìm đắm trong đạo Luyện Khí nhiều năm, ngươi cũng sẽ phát hiện có một loại hạn chế, hoặc có thể nói là một hạn chế của thiên đạo.”
“Pháp bảo một là chất lượng nguyên liệu, hai là phù văn, ba là trận pháp.”
“Sau khi ba thứ này dung hợp hoàn mỹ với nhau, pháp bảo của ngươi sẽ dẫn dụ lôi kiếp, cho dù là pháp khí, bảo khí hay là đạo khí, đều sẽ dẫn dụ lôi kiếp.”
“Sau đó pháp bảo mà ngươi luyện chế chắc chắn sẽ bị thiên đạo phá hủy.”
“Nghe nói pháp bảo thành hình hoàn mỹ sẽ tự tiến hóa, thậm chí là có thể thành Tiên Khí.”
Nhìn biểu hiện của đám người đang nhìn về hướng này, trưởng lão ngoại môn tiếp tục nói: “Được rồi, đó chỉ là truyền thuyết, bây giờ trở về vấn đề chính nào.”
“Giữa tổ hợp các phù văn với nhau là có một mức độ trùng khớp với nhau, khi các phù văn ngươi tổ hợp đạt đến trạng thái hoàn mỹ nhất, thì chúc mừng ngươi, pháp bào của ngươi đã đạt được cấp cao nhất trong các cấp với nhau.”
“Cho một ví dụ, một tu sĩ Luyện Khí cấp Đỉnh Phong có một pháp khí phi kiếm như vậy, thì hắn có thể chém một tu sĩ cấp Trúc Cơ sơ kỳ.”
“Chiến đấu vượt cấp rất nhẹ nhàng, đương nhiên pháp bảo này rất khó luyện chế ra được. Luyện Khí Sư cả một đời, có phải cho ra một cái đó là sự may mắn to lớn.”
“Muốn vẽ ra phù văn như vậy, Thiên Thời, Địa Lợi, Nhân Hòa không thể thiếu một thứ nào.”
Sau khi Từ Phàm có được câu trả lời, bèn trực tiếp về nhà, bắt đầu luyện tập khắc họa phù văn.
Liên tiếp vẽ lên năm cái Khống Linh Phù văn, Từ Phàm nhìn phù văn trên không bắt đầu ngẩn ngơ, tiếp sau đó lại khắc họa nhiều lần mười cái phù văn.
Trạng thái này duy trì được năm ngày, Từ Phàm mới từ trạng thái nghiên cứu trở về.
“Tri thức khiến cho ta vui vẻ.” Từ Phàm hưng phấn mà nói, trải qua năm ngày nghiên cứu thử nghiệm Từ Phàm cuối cùng cũng đã thử nghiệm ra tổ hợp phù văn tương đối hoàn mỹ.
Cái loại trạng thái hoàn mỹ mà Trưởng lạo ngoại môn nói, Từ Phàm vẫn chưa tìm ra.
Cách ngày vào bí cảnh còn bốn ngày.
Sau khi ngủ một giấc ngon lành, Từ Phàm đem theo nguyên liệu tràn đầy tự tin xông vào Địa Tâm Phường.