Sau khi đến núi của Trương Vi Vân, Từ Phàm nhìn một lượt.
Sư huynh của Công Kiến Đường đã hoàn công và ra về, một tiểu viện tiêu chuẩn đã được xây xong.
“Nếu đặt tốc độ xây dựng này ở kiếp trước, nửa phút là thành nhà giàu nhất rồi” Từ Phàm thán phục nói.
Tiểu viện này được xây dựng xong trong ba canh giờ, cũng chính là ba canh giờ Trương Vi Vân khóc.
“Phu quân, ngươi ức hϊếp ta.”
Một bóng hình lướt nhanh qua bên cạnh Từ Phàm, thấy sắp đυ.ng phải cây lớn kia, Từ Phàm đưa tay nhanh chóng điểm ra một vệt linh quang hình thành một vòng bảo vệ Trương Vi Vân.
Trong mắt Trương Vi Vân hiện lên vẻ thất vọng không dễ phát giác.
Cũng không biết ôm ta một cái.
‘Ầm!’
Vòng bảo vệ và cây lớn đυ.ng vào nhau, vòng bảo vệ mềm mại làm chậm lại thế xông tới của Trương Vi Vân.
Từ Phàm nhìn xung quanh, phát hiện nơi này lớn hơn nhiều so với ngọn núi nhỏ của mình.
“Vi Vân, nơi rộng lớn như này, ngươi muốn trồng cái gì?”
“Trồng hoa đi, loại hoa vừa đẹp vừa thơm.” Trương Vi Vân vui vẻ nói.
“Vậy thì trồng hoa Tử Vân, thời kỳ ra hoa dài, thời kì sinh trưởng có thể thu thập sương sớm Tử Vân, sau khi trưởng thành còn có thể thu thập mật hoa bán lấy linh thạch.” Từ Phàm suy nghĩ nói, đây là loài hoa mà trước đây mình muốn trồng, sau này vừa nghĩ trồng đầy hoa Tử Vân trên ngọn núi của mình không phù hợp với khí chất của mình.
Nam nhân kết hợp màu tím, nghĩ cũng thấy gượng gạo.
“Được.” Đôi mắt nhỏ của Trương Vi Vân híp lại.
“Ngươi tự chuẩn bị loại hoa, đến lúc đó ta giúp ngươi trồng.”
“Khi ngươi đến, cha ngươi cho ngươi linh thạch rồi chứ?” Từ Phàm hỏi.
Dù sao hiện tại mình cũng không có mấy viên linh thạch.
“Ừm, cha ta cho một trăm viên linh thạch, ngày mai ta đi mua hoa.”
Sau đó, Từ Phàm đưa theo Trương Vi Vân đi dạo một vòng, rồi Trương Vi Vân quay trở về ngọn núi của mình trong ánh mắt lưu luyến, lúc này đã là buổi tối.
Từ Phàm ngồi ngẩn người ngắm bầu trời đầy sao trong tiểu viện của mình, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Đúng lúc này, trên bầu trời, một luồng hào quang màu xanh đen phóng trên bầu trời.
Một con Thần Điểu xanh đen xuất hiện ở trên bầu trời, một mỹ nữ mặc váy dài màu xanh đen đứng trên lưng Thần Điểu, tóc dài thướt tha, tuyệt sắc khuynh thành.
Từ Phàm nhìn hướng bay của Thần Điểu xanh đen đó, dần cảm thấy không đúng.
“Vãi, hướng này không phải là đến tìm ta chứ.”
Từ Phàm vẫn còn ngồi đờ trên ghế nháy mắt lấy lại tinh thần, nhìn Thần Điểu xanh đen bắt đầu thấy căng thẳng, trong lòng vừa kháng cự vừa mong đợi.
“Chẳng lẽ ta có hệ thống thì sẽ bất phàm sao.”
Theo suy nghĩ của Từ Phàm, có lẽ vị đại lão này đã nhìn ra điểm bất phàm của mình, muốn nhận mình làm đồ đệ.
Mỹ nữ sư tôn, chỉ nghĩ thôi cũng kí©h thí©ɧ.
Trong đầu Từ Phàm bắt đầu nghĩ, nếu mình từ chối vị đại năng này, rồi bị cưỡng bức thì phải làm thế nào.
Lúc này, cả dãy núi ngoại môn vang lên giọng nói như có như không.
“Hoan nghênh Huyền Thanh tôn giả đến với Thiên Khuyết môn.”
“Không biết tôn giả có việc gì.”
Không biết vì sao, Từ Phàm nghe ra giọng nói kỳ diệu này hơi bất lực.
“Ta đến tìm đồ nhi của ta.” Giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Ồ, đồ nhi của tôn giả ở trong Thiên Khuyết môn ta?”
“Đúng.”
Đúng lúc Từ Phàm định xuất hiện, hắn nhìn thấy một đóa hoa lan nâng khuôn mặt ngốc nghếch còn đang đợi xem kịch của Trương Vi Vân hướng về hướng Thần Điểu xanh đen.
“Linh thể Thiên Phúc, tiểu cô nương, làm đại đệ tử của môn hạ ta được không?” Thanh Huyền tôn giả hòa nhã nói với Trương Vi Vân.
“Ta… ta…”
“Ta không biết thế nào.” Trương Vi Vân ngẩn người nói.
Từ Phàm còn đang xem kịch phun máu ra xa tám mét.
“Vãi, đây chính là cơ duyên lớn, ngươi mau đồng ý đi.” Từ Phàm bắt đầu sốt ruột thay cho Trương Vi Vân.
Một nam tử trung niên anh tuấn mặc áo dài trắng xuất hiện trên không trung.
Hơi bất đắc dĩ nhìn Huyền Thanh tôn giả.
“Tôn giả, sợ không phải đến Thiên Khuyết môn ta cướp người.”
“Linh thể Thiên Phúc, tuy là người nhận đại vận, nhưng cũng không đến mức được tôn giả coi trọng như vậy.” Nam tử trung niên nói.
“Nàng có duyên với ta.”
“Coi như Huyền Thanh ta nợ Thiên Khuyết môn các ngươi một ân tình.” Huyền Thanh tôn giả thản nhiên nói.
Nam tử trung niên nhìn khu vực ngoại môn, cảm thấy nội môn có vô số thần thức đang theo dõi, cắn chặt răng nói: “Cho dù tôn giả là Đại Thừa kỳ cũng không nên đến Thiên Khuyết môn ta cưỡng ép nhận đồ đệ.”
“Ân tình của Huyền Thanh ta không đáng sao?” Huyền Thanh tôn giả cau mày nói, phát ra khí thế.
Nam tử trung niên cảm thấy như có một tòa núi lớn đè lên người, suýt nữa đứng không vững trong không trung.
“Không phải, tôn giả thu nhận đồ đệ ở Thiên Khuyết môn ta, là vinh hạnh của chúng ta.”
“Nhưng nếu nữ đệ tử của môn hạ ta không đồng ý, xin tôn giả đừng làm khó.”
“Được.”
Huyền Thanh tôn giả nhìn về phía Trương Vi Vân.
“Ngươi đồng ý làm đại đệ tử của môn hạ ta không, vừa hay chỗ ta có một bộ công pháp tu luyện phù hợp với linh thể Thiên Phúc của ngươi.”
“Phi thăng Tiên giới cũng chỉ là vấn đề thời gian.”
Trương Vi Vân nghe xong lời của Huyền Thanh tôn giả, suy nghĩ một hồi, sau đó hét lớn về phía núi lớn của Từ Phàm.
“Phu quân, ngươi nói ta nên làm thế nào?”
Trong phút chốc Từ Phàm trở thành người sáng nhất ở hiện trường.
Từ Phàm nhìn ánh mắt của hai vị đại năng, bình tĩnh nói: “Đây là cơ duyên của ngươi, ta cảm thấy ngươi nên đồng ý.”
Từ Phàm cố ra vẻ bình tĩnh, trong lòng vẫn thầm nhủ.
Ta có hệ thống, sau này chắc chắn sẽ mạnh hơn các ngươi, sau này các người đều là đệ đệ.
Trương Vi Vân nghe lời của Từ Phàm, rồi nói: “Sau này ta còn được gặp được phu quân của ta không.”
“Được.” Huyền Thanh tôn giả gật đầu nói, đạo mà nàng tu không phải là đạo vô tình, sau này sẽ không can thiệp vào chuyện này của đệ tử, huống hồ linh thể thiên phúc trời sinh chính là Thừa Đại Vận giả, tương lai phu quân của nàng chắc chắn bất phàm.
“Ta đồng ý trở thành đệ tử của tôn giả.” Trương Vi Vân lập tức hành lễ nói.
“Chúc mừng tôn giả thu nhận đồ đệ tốt.”
Nam tử trung niên nhìn chằm chằm Từ Phàm, nói với Huyền Thanh tôn giả xong, bóng người dần dần biến mất trong không trung.
“Ngươi đã trở thành đại đệ tử của ta, bây giờ đi theo ta đi.”
Huyền Thanh tôn giả đưa Trương Vi Vân lên trên lưng của Thần Điểu màu xanh đen, không để cho Trương Vi Vân nói, bóng của hai người và Thần Điểu biến mất trong không trung.
Tất cả yên lặng trở lại.
“Chỉ vậy thôi, nương tử mà ta vừa nhận đã mất rồi?”
“Cũng tốt, ít nhất sau này từ chối cũng không lúng túng.”
Từ Phàm lại ngồi xuống ghế.
“Giới hạn thực lực trên thế giới này quá cao, động một cái là đại năng tôn giả gì đó.”
“Phải đến lúc nào mới có thể đi chơi được đây.”
Nghĩ vậy, Từ Phàm lại lấy ngọc giản của công pháp Ngũ Hành Quyết ra bắt đầu ngắm nghía.
Với Từ Phàm, điểm tốt xấu của công pháp tu chân ở mấy phương diện.
Tăng giới hạn thu nạp linh lực của đan điền, hấp thụ chất lượng của linh lực, cường hóa giới hạn của tinh thần, liệu có tác dụng không.
Còn có một số công pháp khác cường hóa linh hồn và da thịt.
“Ngũ Hành Quyết này thực sự quá ổn, nhưng không có điểm đặc sắc.”
“Thứ này muốn tăng cường cũng rất khó.”
Từ Phàm luôn muốn sáng tạo một bộ Ngũ Hành Quyết phiên bản cường hóa, với hắn, Ngũ Hành Quyết mà hắn tu luyện hiện tại thực sự quá yếu.