Chương 11: Lần Đầu Luyện Đan

Sức nổ của lò luyện đan cũng không lớn, chỉ là làm cho mặt Từ Phàm đen thui.

Từ Phàm tìm nguyên nhân nửa ngày trời, cuối cùng mới phát hiện hoá ra là lúc cuối tốc độ vận hành Tố Đan thuật nhanh hơn một chút so với tốc độ ngưng đan, cho nên mới dẫn đến nổ lò.

Đúng lúc đang nghĩ nên cải tiến như thế nào, thì Từ Phàm đột nhiên lao nhanh về phía lò luyện đan.

“Lò luyện đan của ta, ngươi nhất định không được xảy ra chuyện gì đấy.”

Cẩn thận nhìn một lượt toàn bộ lò luyện đan, cuối cùng phát hiện ra một vết nứt nhỏ ở gần rãnh lửa.

Lúc này Từ Phàm mới nhớ tới câu nói mà người đệ tử kia nói với mình lúc mua bán lò luyện đan.

“Loại lò luyện đan cấp bậc này bình thường chỉ có thể chịu được nhiều nhất mười lần nổ lò, hy vọng sư huynh trân trọng.”

Sau cùng vị đệ tử đó còn cho mình một ánh mắt đầy thâm thúy.

Bây giờ Từ Phàm đã hiểu ra ý nghĩa của ánh mắt đó.

“Quả nhiên, luyện đan không liên quan đến lũ nghèo.”

Nếu như là người có tư chất bình thường không biết sẽ nổ bao nhiêu cái lò đan.

Trong giới Luyện Đan có một câu nói, hai mươi lò xuất đan, năm mươi lò thành đan, trăm lò thành sư, nghìn lò thành tông sư.

Câu nói này không chỉ là để nói với thế nhân luyện đan vất vả như thế nào, mà còn để nói với thế nhân rằng, nếu như không có linh thạch, lò luyện ngươi cũng không mua nổi.

“Có phải là ta không có tư chất luyện đan.” Từ Phàm đau lòng nhìn vết nứt nói.

Từ Phàm dọn dẹp một chút, rồi bắt đầu mở một lò luyện mới, thứ mà bây giờ hắn luyện, là Tích Cốc đan căn bản nhất của Tu Tiên giới.

Tích Cốc đan tốt thậm chí còn có thể khiến tu vi của tu sĩ nâng cao.

Nửa canh giờ sau.

‘Bùm!’

Từ Phàm đã hoàn thành lần nổ lò thứ hai trong đời.

“Mé nó, ta không tin là lần thứ ba ta còn nổ lò nữa.”

Mắt Từ Phàm hơi đỏ, nhanh chóng dọn dẹp qua phòng luyện đan một lượt, rồi lại bắt đầu lần luyện đan thứ ba.

Lại trôi qua nửa canh giờ.

‘Bùm!’

Lò đan phát nổ lần thứ ba.

Nhưng lần này Từ Phàm đã bình tĩnh lại.

Sau khi loại bỏ thuật pháp phòng ngự trên người, Từ Phàm bắt đầu bình tĩnh tự hỏa.



Một canh giờ sau, trước tiên Từ Phàm bắt đầu quan sát tỉ mỉ tinh hoa của linh dược đã được luyện chế xong trước đó, sau đó cảm nhận tất cả dược lực có trong linh dược, và kích thước của linh lực.

Nửa giờ sau, Từ Phàm bỏ linh dược trên tay xuống, đặt tay lên trên pháp khí luyện đan, buông bỏ cảm giác và bắt đầu cẩn thận cảm nhận từng chi tiết của lò luyện đan.

“Lúc luyện đan vừa rồi, tâm cảnh đúng là có hơi lên xuống một chút, chỉ nghĩ đến việc luyện ra Tích Cốc đan đỉnh cấp.”

Từ Phàm thở ra một nhẹ nhõm, cho dù là làm gì, tâm cảnh không vững đều là đại kỵ.

Nhắm mắt lại, trong đầu lại lần nữa nhớ lại tất cả các chi tiết của việc luyện đan.

Khởi động lò, đốt linh hỏa, bỏ tinh hoa của linh dược vào, tố đan, rèn luyện trọng tổ.

Đến lúc cuối thu đan, Từ Phàm vẫn giữ một trạng thái tập trung cao độ.

“Thành đan!”

Cuối cùng lúc thành đan, Từ Phàm lấy bình ngọc sớm đã được chuẩn bị từ trước ra

Nắp lò đan tự động mở ra, mười viên Tích Cốc đan lớn bằng quả cầu thủy tinh được Từ Phàm dùng Dẫn Dược thuật đưa vào trong bình ngọc.

Mãi cho đến khi luyện đan hoàn thành, Từ Phàm mới lộ ra nụ cười.

“Không tồi, lần đầu tiên luyện đan thành công đã thành công lớn như vậy, điềm báo tốt.”

Từ Phàm cầm bình ngọc lên, lấy ra một viên Tích Cốc đan.

“Mặt ngoài có linh quang, hương đan nồng đậm, đây là Tích Cốc đan trung phẩm.”

“Nếu như muốn mua, thì viên Tích Cốc đan trung phẩm này có thể bán được 2 viên linh thạch.”

“Nếu như không tính hao tổn của lò đan, thì linh hỏa đã sử dụng bốn viên linh thạch, bốn phần linh dược luyện chế Tích Cốc đan giá trị mười viên linh thạch.”

“Nói như vậy, ta tốn cả nửa ngày mới kiếm được sáu viên linh thạch.”

Nói rồi Từ Phàm bắt đầu khẽ cau mày, cảm thấy rất khác so với một vốn bốn lời trong tưởng tượng của mình.

Hắn đã quên mất, một tháng trước, hắn còn là một đệ tử ngoại môn nhỏ bé một năm thu nhập 700 linh thạch.

“Nhưng nếu như chỉ cần một lò đã thành công, một linh thạch tiêu hao 2.5 linh thạch linh dược, vậy một lò này có thể kiếm được 17.5 viên linh thạch.”

“Gần 600 phần trăm lợi nhuận, cuộc làm ăn này rất có giá trị.” Từ Phàm lại sờ cằm cười nói.

“Được, duy trì cảm giác làm thêm mấy lò nữa.”

Cùng lúc đó, cảnh tưởng tương tự cũng xảy ra với chín vị đệ tử khác cùng lớp Từ Phàm, tất cả đều ôm những mảnh vỡ của lò luyện đan bắt đầu khóc không ra nước mắt.

Ngày thứ hai, Từ Phàm tinh thần phơi phới xuất hiện trong lớp học.

Sa Yến cùng với một vị tu sĩ trung niên sớm đã đợi ở trong lớp học.

Vị tu sĩ trung niên này chính là giáo viên chính của Từ Phàm, một vị Luyện Đan Sư tu vi Trúc Cơ đỉnh phong, tên là Sa Cảnh Thiên, cũng chính là cha của Sa Yến.



Sau khi tất cả các đệ tử trong lớp đều đã đến đông đủ, tu sĩ trung niên trên bục mới chậm rãi mở miệng nói: “Ngày hôm qua bảo các ngươi luyện chế Tích Cốc đan, hôm nay có ai thành công không?”

Từ Phàm vốn có nguyên tắc khiêm tốn nên không nói gì, nhìn xung quanh, phát hiện tất cả các đệ tử đều có khuôn mặt khổ sở.

Lúc này Sa Cảnh Thiên bắt đầu cười, như thể nhớ lại lúc mình vừa mới học Luyện Đan thuật.

“Cảm giác lò nổ đó không dễ chịu đúng không, nếu không có gì bất ngờ, thì những đệ tử ngày hôm qua nóng lòng thành công, chắc là lò đan đều bị nổ hỏng rồi nhỉ.”

“Thầy ơi sao thầy lại biết.”

“Ha ha, thầy đoán sai rồi, ta nổ hai cái lò luyện đan.”

“Hôm qua luyện đan, suýt chút nữa còn mất mạng.”

Từ Phàm nhìn những đệ tử kể khổ, thầm lẩm bẩm trong lòng: Luyện Đan khó đến thế cơ à.

Đến sau khi mọi người đều đã phát biểu quan điểm xong, Sa Cảnh Thiên mới tiếp tục nói: “Đừng nghi ngờ bản thân, bây giờ các ngươi bị nổ lò là điều rất bình thường.”

“Có một câu nói mà các ngươi chắc chắn đã từng được nghe qua: Hai mươi lò xuất đan, năm mươi lò thành đan, trăm lò thành sư, nghìn lò thành tông sư.”

“Những điều ta nói với các ngươi đây, đều là những tiêu chuẩn của thiên tài, các ngươi muốn trở thành Luyện Đan Sư cơ bản nhất, thì có nổ hơn 100 cái lò luyện đan cũng rất bình thường.”

“Nhân tiện đây ta nói một câu, tiêu chuẩn của Luyện Đan Sư cơ bản chính là có thể luyện chế 10 loại đan dược không cần phẩm cấp và một loại đan dược nhất giai.”

“Như vậy mới có tư cách trở thành Luyện Đan Sư cơ bản.”

“Nếu như các ngươi có tài nguyên giúp đỡ, có thể từ từ học.”

“Nếu như không có, khuyên các ngươi một câu, nếu như không thể thành thạo ba đan phương trước khi nổ mười cái lò luyện đan, thì nên sớm bỏ cuộc.”

“Không có tài nguyên, con đường luyện đan này rất khó.”

Nói rồi còn nhìn ba người bên dưới dưới một cái, trong số đó có Từ Phàm, ba người này đều không có sự giúp đỡ từ gia tộc, cũng không có nhiều tài nguyên lớn.

Có điều lúc Sa Cảnh Thiên nhìn Từ Phàm, ánh mắt hơi khác thường, rất mờ nhạt, hoàn toàn không thể nhận ra.

“Được rồi, không nói chuyện phiếm nữa, tiếp theo đây sẽ nói về việc tại sao lúc luyện chế Tích Cốc đan các ngươi lại thất bại.”

Cả buổi sáng dùng để sửa lỗi đã trôi qua, Sa Cảnh Thiên dạy xong, sau khi tất cả các đệ tử đã rời khỏi, Sa Cảnh Thiên nhìn con gái của mình.

“Đệ tử tên Từ Phàm đó, ngươi có biết rõ không?” Sa Cảnh Thiên hỏi.

“Hắn chính là một đệ tử ngoại môn bình thường, có một chút thiên phú về linh trị.”

“Một đệ tử rất bình thường, rất khiêm tốn.” Sa Yến nói.

“Về sau để ý tới hắn nhiều hơn, tên đệ tử có thể không đơn giản.” Sa Cảnh Thiên nói, là một Luyện Đan Sư, hắn rất nhạy cảm với mùi vị của đan được, Từ Phàm vừa bước vào lớp học, hắn đã ngửi thấy mùi Tích Cốc đan nhàn nhạt trên người Từ Phàm, khá là tinh khiết.

“Tại sao?”

“Hắn có thể là một thiên tài, nếu như thật vậy, thì ngươi sẽ có thêm một tiểu sư đệ.”