Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tạ Sư Đệ Hắn Quá Được Hoan Nghênh, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 47: Nhẫn trữ vật

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thật đáng giá, có lẽ chính là của Ngô trấn trưởng.

Xem ra người này khi trở thành trấn trưởng đã không thiếu những vụ cướp đoạt mồ hôi nước mắt của dân chúng.

Ngươi xem, giàu đến mức chảy mỡ thế này.

Tại kho hàng, ba người cuối cùng thấy được một số đồ vật liên quan đến tu tiên.

Những chai lọ, bình đan dược, ngọc khí dùng để chứa dược liệu, còn có một ít bùa chú và các thứ tạp nham khác.

Những đồ vật này hẳn là của Tri Chu nương tử, cũng chính là tài sản được gọi tên.

Trong thư có nhắc đến việc Tần Dục lần này nhặt được của hời từ tà tu nhưng không có giải thích tỉ mỉ, chỉ ở phần sau nhắc qua một chút, Tạ Vân Hạc mới có ấn tượng.

Chủ yếu là những chuyện như vậy thật sự quá thường thấy.

Có lẽ tác giả cho rằng không cần thiết phải miêu tả tỉ mỉ từng sự kiện nên Tạ Vân Hạc thật ra không biết cụ thể có những thứ gì.

Lúc này, hắn liền nhìn qua các hàng hóa trên giá xem có cái gì nhìn qua thì giống như là thần khí không nhưng không có gì phát hiện.

Lê Dã liếc nhìn qua, rõ ràng là cảm thấy thiếu chút hứng thú: “Đều là những đồ vật tầm thường, tà tu này cũng quá nghèo đi.”

Hắn từ giữa lấy ra một cái đồ vật dài.

Hẳn là một cái gì đó dài sao?

Tạ Vân Hạc không xác định mà nghĩ.

Bởi vì Tần Dục toàn thân đều bị bao phủ bởi thánh quang.

Cuối cùng, Tần Dục duỗi tay từ những thứ tạp nham bên trong lấy ra một cái... cục đá màu đen?

Ân?

Nhìn có vẻ quen mắt?

Tạ Vân Hạc nhìn Tần Dục, thấy hắn lấy ra một khối đá.

Thoạt nhìn, có vẻ giống như lần trước hắn đi chợ tông môn nhặt được lôi nguyên thảo, cùng với khối đá màu đen mang về.

“Khối đá này có chút ý tứ.” Tần Dục nói.

Chẳng lẽ khối đá màu đen mình mua trước đây thực sự là bảo vật?

Tạ Vân Hạc không khỏi suy nghĩ.

Sau khi trở về, hắn liền đốt khối đá ấy xem có phản ứng gì không.

Tần Dục lại thả khối đá màu đen vào đống tạp vật.

Sau đó, hắn lấy ra một khối lưu ảnh thạch tiến hành lưu lại toàn bộ đồ vật trong phòng này.

Lưu ảnh thạch là một loại vật tương tự như camera, bản chất là một loại kỳ đá có thể lưu hình ảnh trên đá, rồi sau đó cho người khác xem lại.

Làm xong, Tần Dục thu toàn bộ đồ vật vào nhẫn trữ vật.

“Lần này thu hoạch lớn nhưng liên quan đến Ma Vật, vì an toàn nên ta sẽ giữ bảo quản bên này, sau khi về tông môn sẽ phân phối lại.”

Thấy Tạ Vân Hạc nhìn chằm chằm vào tài sản tà tu với ánh mắt mong chờ, Tần Dục không khỏi giải thích.

Hắn không phải là người tham lam, không cần nhìn hắn như vậy.

Dừng một chút, Tần Dục lại bổ sung thêm.

“Hơn nữa nhẫn trữ vật của ta không gian khá lớn, cũng tiện lợi cho việc bảo quản.”

Tần Dục nói khiến Tạ Vân Hạc nhìn vào tay hắn.

Giữa một mảnh thánh quang mông lung, khoảng chừng ở vị trí ngón trỏ, thấy một cái nhẫn.

Đó chính là nhẫn trữ vật sao? Tạ Vân Hạc thực sự hâm mộ.

Nhẫn trữ vật hiếm có hơn cả túi trữ vật.

Cũng dễ hiểu vì nhẫn trữ vật so với túi trữ vật không chỉ nhỏ gọn mà còn tiện lợi hơn, hơn nữa không gian chứa đựng cũng lớn hơn.

Dù ra giá cao thì cũng không ai bán.

Hiện tại, Tạ Vân Hạc, một kẻ nghèo nên tạm thời không dám mơ tưởng đến nhẫn trữ vật, vẫn chỉ ước ao có một cái túi trữ vật thực sự.

Đối với lời Tần Dục, Tạ Vân Hạc không có ý kiến gì.

Đó cũng không giống như chuyện tự mình thám hiểm đoạt được mà là nhiệm vụ do tông môn giao cho.

Nếu thực sự không thích đồ vật đoạt được, còn có thể giao cho tông môn đổi thành tích phân sử dụng cũng thực sự có lợi.

Nguyên cốt truyện của Tần Dục cũng là cuối cùng đem đồ vật đoạt được nộp lên tông môn, tông môn vì hắn tiêu diệt kẻ đầu sỏ gây tội mà thưởng cho hắn tích phân tương ứng.

Hắn lại dùng tích phân để đổi lấy những vật phẩm mà mình mong muốn.
« Chương TrướcChương Tiếp »