Trước đó, do sức chiến đấu quá mạnh mẽ cùng với tính cách trầm mặc ít lời nên Giang Hàn đã nhiều lần anh hùng cứu mỹ nhân nên trong các tiểu thuyết thì hắn có danh tiếng rất tốt, nhiều người hâm mộ còn ghép hắn với vai chính thành một cặp. Vì vậy, Giang Hàn luôn ổn định giữ vững vị trí chính cung bảo tọa.
Lúc này, Tạ Vân Hạc mới hiểu được hàm ý của việc anh hùng cứu mỹ nhân.
Hắn hiện giờ hận không thể làm trâu làm ngựa cho Giang Hàn để báo đáp ân cứu mạng.
“Huynh đệ, thật sự cảm ơn ngươi! Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp Giang Hàn theo đuổi người trong lòng!”
Giờ khắc này, Tạ Vân Hạc kiên định giúp đại sư huynh này, người có dung mạo xinh đẹp lại thực lực cao cường, khi gặp được ngươi thì chỉ biết cười thầm, Tần Dục à!
Đạo thứ hai thân ảnh cũng nhảy xuống phi kiếm mà hướng Tạ Vân Hạc cùng ba người con rối tiến đến.
Hắn cũng giơ tay lên cầm kiếm nhưng khác với Giang Hàn, Tần Dục xuất kiếm không phải chỉ một kiếm mà là hơn một ngàn kiếm.
Chỉ thấy hắn vung một kiếm, kiếm phảng phất phân hóa thành hơn một ngàn thanh chiếm cứ toàn bộ sân bãi.
Sức mạnh rào rạt từ những bóng kiếm không chỉ có hiệu ứng quang ảnh mà còn có thực chất đả kích.
Tất cả những con rối chạm vào bóng kiếm đều bị đánh nát.
“Nhất kiếm ra, ngàn kiếm về!”
Con rối toàn bộ bị diệt!
Ba người Tạ Vân Hạc thật sự ngỡ ngàng, vừa mới còn có ưu thế về số lượng con rối nhưng trong nháy mắt đã bị Giang Hàn và Tần Dục tiêu diệt hết thảy.
Tạ Vân Hạc nhìn về phía Tần Dục, người trên mặt mang thánh quang lự kính giữa đêm tối vẫn thấy rõ.
Dấu chấm hỏi tràn ngập trong lòng hắn.
Tần Dục thật sự là Trúc Cơ kỳ đại viên mãn sao?
Hắn sao lại cảm thấy chiêu thức của vai chính này có uy lực như vậy, thậm chí áp đảo cả Nguyên Anh kỳ tu sĩ?
Mọi người đều là Trúc Cơ kỳ, sao lại có sự khác biệt lớn như vậy a?
Mọi người đều bị hai nhân sĩ đột ngột xuất hiện làm chấn kinh, một chút không kịp phản ứng.
Một người nhất chiêu bức lui con rối, đồng thời diệt sát đại bộ phận con rối.
Người còn lại cũng dùng một chiêu diệt sạch số con rối còn lại.
Hai người này, địa vị không hề tầm thường?
“Tần sư huynh!”
Lăng Kiểu Kiểu thấy rõ người đến, mắt sáng ngời, lập tức kêu lên.
Tần Dục sau khi dùng một đại chiêu diệt nhóm con rối, cuối cùng cũng có thời gian đánh giá tình hình nơi đây.
Tần Dục cùng Giang Hàn vốn là xuất môn làm nhiệm vụ, đồng thời tìm kiếm một ít thiên tài địa bảo gần đây.
Nhưng đột nhiên cảm nhận được phương hướng này có ma khí nồng đậm.
Nơi này vẫn nằm trong phạm vi quản hạt của Thiên Kiếm Tông.
Cho dù không ở trong quản hạt, người tu tiên nhìn thấy tình huống như vậy cũng sẽ không thể làm ngơ, huống chi đây lại còn ở trong phạm vi quản lý của tông môn.
Tông môn quanh vùng trấn đã xảy ra chuyện như thế, đây quả là một chuyện lớn!
Hai người lập tức quay đầu, hướng về trấn nhỏ mà đi.
Dọc đường nhìn thấy rất nhiều người đã bị ma khí ăn mòn thần trí.
Ban đầu, hai người còn tưởng là cư dân bình thường của trấn nhưng sau khi kiểm tra mới phát hiện họ đã không còn là người sống.
Bọn họ thấy đều không phải người sống, mà là con rối.
Tình hình hiện tại là con rối đã ma hóa, nguồn cơn nhất định nằm ở con rối bị thao túng.
Hai người biết chuyện này không nên chậm trễ, lập tức theo hướng ma khí mạnh nhất mà đi tới.
Gần nhất, bọn họ nhìn thấy có người đang chiến đấu với Nguyên Anh kỳ Tri Chu nương tử, xung quanh còn có rất nhiều con rối ma hóa, bọn chúng bao vây những người đang đau khổ kiên trì.
Tần Dục đối với tà tu trong Tu Tiên giới tương đối hiểu biết.
“Là Tri Chu nương tử.”Tần Dục nói với Giang Hàn.
“Ta biết.” Giang Hàn gật đầu.
Đối với Giang Hàn mà nói, những điều này đều là tầm thường, kẻ nào dám xâm phạm Thiên Kiếm Tông thì hắn sẽ dùng kiếm để gϊếŧ kẻ đó.
Tần Dục như đang suy tư điều gì: “Nghe đồn nàng ta là yêu tu, không ngờ lại có quan hệ với Ma Vật?”