Chương 39: Pháp y

Hình ảnh lần đầu gặp mặt bỗng dưng hiện lên trong lòng.

Động tâm với Lăng sư tỷ, động tâm với Lăng sư tỷ, động tâm với Lăng sư tỷ……

Lăng Kiểu Kiểu mặt đỏ bừng, lòng dạ lúng túng.

Nhớ đến mình hiện tại quần áo rách nát, hắn còn có thể muốn làm gì?

Hắn! Muốn làm chuyện vô liêm sỉ!

Lăng Kiểu Kiểu trong lòng tức giận, lại mang theo vài phần khó hiểu, tình huống lâu ngày chiến đấu khiến nàng tạm thời mất đi khả năng tự hỏi.

Một bàn tay lập tức vung lên!

“Bang!”

“Đồ ngốc!”

Tạ Vân Hạc đột nhiên không kịp phòng bị bị trước mặt người hô lên một cái.

Cũng may lực đạo của người này không tính là mạnh, có thể do chiến đấu đã mệt mỏi.

Tạ Vân Hạc lùi lại một bước liền dừng lại.

Vừa định đưa tay hô lại nhưng nghĩ đến trước mắt người này là một nữ hài tử mà vừa rồi hành động xác thực dễ gây hiểu lầm.

Tạ Vân Hạc hít sâu một hơi.

Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra.

Khẩu khí này, hắn nhịn được!

Tạ Vân Hạc mặc dù không nói nhưng vẫn cởϊ áσ ngoài rồi đem quần áo hướng về trước mặt người ném qua, trong lúc ấy vẫn luôn nhìn xuống sàn nhà.

“Lăng sư tỷ, áo rách nát, sư đệ chỉ là muốn đưa cho sư tỷ một kiện áo ngoài, nếu có mạo phạm, thật xin lỗi!”

Lăng Kiểu Kiểu bị hành động cởϊ áσ của hắn làm cho ngây người một chút.

Theo bản nhận lấy quần áo và nghe được Tạ Vân Hạc nói thì thân thể nàng cứng đờ.

À, Tạ Vân Hạc cởϊ qυầи áo chỉ là vì muốn cho nàng áo.

Là nàng hiểu lầm!

Mà nàng còn đánh vào tay đối phương……

Lăng Kiểu Kiểu vội vàng khoác áo ngoài lên, che đi quần áo rách nát của mình.

Lúc này cảm thấy xấu hổ dâng lên trong lòng, nàng đã hiểu lầm người ta.

Lăng Kiểu Kiểu nhìn Tạ Vân Hạc trước mắt.

Thiếu niên mặc trang phục trắng của tông môn lúc này hơi nghiêng người, đôi mắt chăm chú nhìn sàn nhà như thể dưới đất có vật gì cực kỳ hấp dẫn hắn.

Gương mặt của thiếu niên có một vết ấn màu đỏ rất rõ ràng.

Lăng Kiểu Kiểu cảm thấy chột dạ, không biết mình đã ra tay mạnh đến mức nào?

Tạ Vân Hạc thật ra không để ý nhiều đến chuyện này, hắn đã là Trúc Cơ kỳ tu sĩ, cái vết tay nhỏ này chỉ là thương ngoài da mà thôi.

Qua một ngày là sẽ khỏi.

Hiện tại điều quan trọng nhất là mau chóng chạy trốn.

Hắn cũng không để ý đến vẻ mặt muốn nói lại thôi của Lăng Kiểu Kiểu.

Nói đến chính sự, Tạ Vân Hạc cũng không hàm hồ.

Chỉ đơn giản thông báo cho Lăng Kiểu Kiểu tình huống, ba người quyết định lập tức trốn chạy.

Lê Dã vừa mới đứng bên cạnh thấy không rõ, nhưng thanh âm “đánh” rất rõ ràng.

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”

Lê Dã tiến đến bên Tạ Vân Hạc, tò mò hỏi.

“Không có gì.”Tạ Vân Hạc trả lời.

Lê Dã hồi nãy đã nhìn hắn bằng ánh mắt tràn ngập hoài nghi.

Tạ Vân Hạc suy nghĩ một hồi rồi lại bổ sung một câu: “Sau này nếu có mua quần áo thì nhớ phải chọn pháp y. Dù rằng giá cả có phần đắt đỏ nhưng có thể sử dụng lâu dài, lại không dễ hư hỏng.”

Nghe đề tài chuyển sang pháp y, Lê Dã tuy cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn tiếp tục câu chuyện: “Tiểu gia ta trên người quần áo đều là pháp y cả, đều là huyền phẩm khởi đầu.”

Vạn ác kẻ có tiền!

Tạ Vân Hạc ngay lập tức mất đi hứng thú nói chuyện với hắn.

So với quần áo bình thường thì pháp y có sự khác biệt lớn, bởi vì trên pháp y có khắc trận pháp, lại được chế tác từ những vật liệu đặc biệt, tương tự như pháp khí.

Những đạo cụ được luyện chế bằng những thủ pháp đặc biệt gọi là pháp khí được chia theo cách sử dụng thành pháp y và phi hành pháp khí.

Cấp bậc được phân chia thành bốn phẩm giai: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, trong đó thiên phẩm là tối cao nhất, còn hoàng phẩm là thấp nhất, mỗi phẩm giai lại có ba bậc thượng, trung, hạ.

Vừa rồi Lê Dã nói pháp y của hắn thấp nhất cũng chỉ là huyền phẩm, đã là một khái niệm thực xa xỉ. Rốt cuộc, so với những thứ khác thì phòng ngự của pháp y vẫn là một vấn đề. Những kẻ có tiền thường có khuynh hướng mua sắm những vũ khí có lực công kích mạnh mẽ hơn.