Chương 33: Đối mắng

Huynh đệ, đây tuy là mật đạo nhưng không phải chỗ vắng vẻ không người a!

Lê Dã nhanh chóng cởi đai lưng để lộ lớp áo trong màu trắng rồi thò tay sờ vào túi quần lôi ra thêm một cái túi trữ vật.

Tạ Vân Hạc kinh ngạc vô cùng, nghĩ bụng giấu túi trữ vật ở đũng quần thế kia không sợ cộm khó chịu sao?

Thấy Lê Dã còn định tiếp tục đào bới, Tạ Vân Hạc vội vàng ngăn lại.

“Đủ rồi, ta đã biết Lê đạo hữu đúng là thông minh, biết chia trứng vào nhiều giỏ. Không cần tìm thêm nữa.”

Tạ Vân Hạc đã ở cùng Lê Dã một thời gian, dần dần nắm được cách đối phó với hắn.

Người này tính khí tiểu bá vương, nếu tranh cãi với hắn thì chắc chắn sẽ nói suốt tới bình minh.

Nhưng nếu khéo léo khen ngợi, hắn liền dễ tính hơn nhiều.

Quả nhiên, nghe Tạ Vân Hạc khen, Lê Dã lập tức vui vẻ.

“Ha ha, không cần khen ta, tiểu gia ta biết mình thông minh, không ai sánh kịp đâu ha ha ha.”

Lê Dã đắc ý vô cùng.

Tạ Vân Hạc: …

“Chuẩn bị sẵn đạo cụ che giấu hơi thở, chúng ta đi thôi!”

Tạ Vân Hạc vội vã chuyển đề tài.

Lê Dã cũng nhớ ra mục đích ban đầu của mình nên liền ngưng lại ý muốn được khen tiếp.

Hai người lặng lẽ tiến vào mật đạo bên trái.

Mật đạo bên trái dài và sâu hơn so với bên phải mà dường như còn dẫn về phía trước.

Đi khoảng một nén nhang thì hai người mới thấy lối ra.

Lối ra lại nằm ở phía trên, từ mật đạo bốc lên một luồng khí tanh nồng nặc.

Tạ Vân Hạc cẩn thận leo lên, nhìn ra bên ngoài.

Đó là một đại điện rộng lớn, cổ kính tao nhã, khói sương lượn lờ, rõ ràng đang đốt hương nhưng vẫn không át được mùi tanh ghê người.

Một nữ tử mặc hắc y, thân hình quyến rũ đứng quay lưng về phía Tạ Vân Hạc.

Ánh mắt Tạ Vân Hạc liếc một cái rồi nhanh chóng dời đi, không dám nhìn thẳng vào người nàng, sợ nàng cảm nhận được ánh mắt của mình.

Nữ nhân đó hẳn chính là tà tu Tri Chu nương tử.

Nàng đang giơ tay thi triển pháp quyết về một hướng.

Giọng nói quyến rũ vang lên trầm thấp.

“Ta khuyên ngươi sớm từ bỏ, tiến vào bụng ta không phải sẽ tốt hơn sao?”

“Chỉ cần hy sinh ngươi, ta và Tri lang sẽ thả những người khác đi.”

Giọng nói mang theo sự dụ dỗ, nhưng không khó để nghe ra lòng tham vô đáy của nữ nhân này.

Vừa nói, Tri Chu nương tử còn nuốt nước miếng.

Ánh mắt tham lam của nàng dán chặt vào góc đại điện, nơi đó có một vật giống như kén phát sáng.

Mỗi lần nàng ta đánh ra pháp quyết, kén sáng càng trở nên mỏng manh.

Tạ Vân Hạc thấy trong đại sảnh có những bộ xương người rải rác trên mặt đất.

Cả đại điện đẹp đẽ kia bị phủ lên một bầu không khí chết chóc, nơi này không phải chỗ thưởng trà mà giống như điện Tu La của Diêm Vương.

“Phi! Yêu nghiệt, ta tuyệt đối sẽ không khuất phục ngươi! Câm cái miệng chó của ngươi lại!”

“Ngươi dám làm chuyện thương thiên hại lý này ngay trong địa bàn Thiên Kiếm Tông, tông môn sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Tri Chu nương tử không hề nổi giận, bởi trước mắt nàng, người này chính là huyết thực vô cùng quý giá.

Nàng ta cảm thấy chỉ cần ăn được người này, tu vi của nàng ta chắc chắn sẽ đạt tới Nguyên Anh kỳ, thậm chí có thể tinh luyện huyết mạch yêu tu của mình.

Khi đó, Tri lang của nàng sẽ không còn phải chịu khổ mỗi khi trăng tròn nữa.

Nàng ta thậm chí có thể giúp Tri lang rèn lại một thân thể mới.

Nghĩ đến đó, nàng càng tham lam nhìn chằm chằm vào kén sáng.

“Đừng vội từ chối mà, ngươi còn trẻ, chưa biết thế nào là sức hút của nữ nhân thành thục đâu. Chu nương ta không ngại đưa ngươi lêи đỉиɦ khoái lạc, rồi ngươi và ta sẽ hợp làm một ~”

Người trong kén càng nghe càng tức giận.

“Ghê tởm! Con mụ xấu xa! Si tâm vọng tưởng!”

“Ta phi! Con cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”

“Còn nói mị lực! Ngươi chẳng bằng một sợi lông của Tần sư huynh ta!”

“Lão bà! Con mụ xấu xa!”