Chương 30: Bị đưa đi

Nghe thấy tiếng bước chân, những người trong địa lao liền khẽ ngẩng đầu lên.

Tạ Vân Hạc vừa trông thấy tình cảnh nơi địa lao, trong lòng không khỏi kinh sợ.

Dù rằng tiểu thuyết có miêu tả trước nhưng hiện thực trước mắt thật quá đỗi thê thảm.

Tất cả tù nhân trong địa lao đều bị xích sắt trói chặt tay chân, quần áo rách nát.

Nhiều người cụt tay, cụt chân, trên mặt lộ rõ vẻ tuyệt vọng.

Điểm duy nhất có thể coi là tin tốt là ít nhất bọn họ vẫn còn sống.

Tạ Vân Hạc bước tới kiểm tra, đa phần đều thoi thóp, chỉ có một số ít còn giữ được ý thức.

"Ngươi là đệ tử Thiên Kiếm Tông?"

Một người nhận ra áo choàng của Tạ Vân Hạc, trong ánh mắt lóe lên một tia hy vọng.

"Đúng vậy, sư huynh, các người có phải là nhóm đệ tử đã nhận nhiệm vụ ở Tiểu Khê trấn không?"

Tạ Vân Hạc đưa cho vị sư huynh này một viên Bồi Nguyên Đan để bổ sung linh lực.

Lúc trước hắn đã chú ý, những người ở đây dường như bị rút cạn linh khí, ai nấy đều gầy gò, rõ ràng đã chịu đói khát rất lâu.

"Trưởng trấn Tiểu Khê trấn, Ngô trấn trưởng là một tên tay sai của tà tu. Hắn lừa chúng ta vào phủ, thừa lúc chúng ta không đề phòng mà dùng thuốc mê hạ gục."

Vị sư huynh này sau khi có chút sức lực, bắt đầu cố gắng điều động linh lực trong cơ thể, đồng thời kể lại cho Tạ Vân Hạc nghe tai họa mà họ gặp phải.

Ngữ điệu của hắn đầy oán hận khi nhắc tới Ngô trấn trưởng.

"Bọn chúng còn cho chúng ta uống Tán Linh Đan khiến linh khí không thể hội tụ và cũng nhờ vậy mà xích sắt này không thể bị phá vỡ."

"Không chỉ vậy, bọn chúng thường xuyên tới cắt thịt chúng ta đem cho tà tu làm huyết thực! Thật đáng căm phẫn!"

May mắn thay, những xích sắt này từ bên ngoài có thể phá hủy.

Phần lớn đệ tử Thiên Kiếm Tông ở đây do dược vật mà toàn thân vô lực, một số khác bị cụt tay chân. Bồi Nguyên Đan có thể bổ sung linh lực giúp kinh mạch khô cạn dần hồi phục dưới tác dụng của đan dược.

Sau khi giúp họ thoát khỏi xích sắt, Tạ Vân Hạc còn phát hiện dưới địa lao có không ít hài cốt, đoán rằng đó là những người đã bị hại trước đây.

Hắn đưa mắt nhìn quanh và cuối cùng tìm thấy La Tử Phong ngất xỉu ở một góc mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu xét về tình trạng còn nguyên vẹn thì La Tử Phong vừa mới bị bắt tới đây có vẻ sạch sẽ nhất.

Tạ Vân Hạc đánh thức La Tử Phong, hắn mơ màng chưa kịp hiểu rõ tình hình.

Chỉ khi Tạ Vân Hạc giải thích rằng hắn đã mất tích ở khách điếm, hiện tại đang ở địa lao của trấn trưởng và những người xung quanh đều là đệ tử mất tích khi làm nhiệm vụ, La Tử Phong mới hoảng hốt nhận ra sự nguy hiểm.

Hắn suýt chút nữa đã mơ màng đến mức mất mạng.

Nhìn Tạ Vân Hạc mạo hiểm tiến vào để cứu mình, trong mắt La Tử Phong lộ rõ sự cảm kích.

"Đa tạ Tạ sư đệ cứu giúp, ân tình này không dám quên."

"Hiện tại không phải lúc nói chuyện này, chúng ta còn phải tìm cách đưa các đồng môn ra ngoài."

Để các đệ tử Thiên Kiếm Tông sớm khôi phục linh lực thì Tạ Vân Hạc đã chia hết số Bồi Nguyên Đan trên người cho họ.

Những người khác đều đã bị tước đoạt hết đồ vật tùy thân.

Rất khó khăn mới có được vài viên đan dược trị liệu, mọi người vội vàng ngồi xuống để điều tức.

Nhưng có một vấn đề khiến Tạ Vân Hạc liên tục tìm kiếm trong đám người.

Lăng Kiểu Kiểu đâu?

Tạ Vân Hạc trong lòng chợt dấy lên một cảm giác bất an.

Lăng Kiểu Kiểu lẽ ra cũng phải bị giam trong ngục này.

Theo cốt truyện, Tạ Vân Hạc vô tình lạc vào ngục, lúc đó Lăng Kiểu Kiểu là người duy nhất còn sống. Không kịp suy nghĩ, y đã đưa nàng thoát ra. Thế nhưng bây giờ, sao lại không thấy nàng đâu?

Đây là thiên kim của Lăng chưởng môn, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện được!

Chẳng lẽ nàng cũng giống như Lê Dã, bị nhóm con rối đưa đến chỗ Tri Chu nương tử?