Nhớ lại đám người vừa tìm kiếm, Tạ Vân Hạc hiểu ra, thì ra là thế.
“Ngươi muốn cứu người sao? Ngươi đi về phía đông nam, nơi đó có một ngọn núi giả, trong núi có một viên đá là cơ quan, đi tiếp chính là địa lao, có một số người vẫn bị giam ở đó.”
Thuốc mỡ rõ ràng có chút đau, người áo tím vừa nói vừa nhăn mặt.
Có một câu Tạ Vân Hạc luôn muốn hỏi: “Đạo hữu, mặt ngươi…… Có phải bị họ đánh không?”
“Không phải, ai, là bị ong vạn hoa chích.”
Nói đến đây, người áo tím chính là Lê Dã cũng thật là một phen nước mắt nước mũi.
Nghe nói Tiểu Khê trấn bên cạnh có rừng rậm ong vạn hoa lui tới.
Lê Dã vừa lúc muốn tìm mật ong vạn hoa, vì thế đã đại chạy đến đây.
Cũng không biết là vận may tốt hay không.
Mật ong vạn hoa tìm được rồi, sào huyệt cũng tìm được rồi.
Mật ong Vạn hoa cũng tìm được rồi, hơn nữa còn bị trộm, chính là khi lui lại thì bị ong vạn hoa phát hiện.
Hắn cực khổ kiếm mật ong mà lại bị người ta trộm?
Ong vạn hoatức giận, điên cuồng tấn công.
Đừng nhìn ong vạn hoa chỉ có tu vi Luyện Khí ba tầng, nhưng mà nhiều như kiến cũng có thể cắn chết voi.
Hàng ngàn hàng vạn con ong vạn hoa cắn thì cá nhân đều không chịu nổi.
Lê Dã ra sức phản kháng, nhưng cũng bị ong vạn hoa chích đến đầu đầy sưng.
Thương tích không lớn nhưng nhục nhã thật lớn.
Ong Vạn hoa có độc ở đuôi châm, có thể khiến sinh vật tê mỏi.
Lê Dã bị tê mỏi mà ngã xuống rừng bên cạnh.
Vừa vặn đã bị nhóm người của Tiểu Khê trấn phát hiện.
Lê Dã đã bị đưa trở về phủ nhốt ở địa lao.
Không lâu sau, hắn ta thừa cơ hội đưa người đàn ông đó đưa hắn đi đến thẳng nơi ở của phu nhân Tri Chu. Tại đó đã có một cuộc hỗn chiến nhỏ khiến vài người bị thương và bỏ chạy.
Sau đó, người đàn ông đó trốn vào căn phòng này và lẩn lên xà nhà. Chính lúc đó, hắn tình cờ gặp Tạ Vân Hạc, một người cũng đang lén lút ẩn náu ở đây.
Lê Dã vừa nói vừa quan sát đánh giáTạ Vân Hạc.
Thiếu niên mặc một bộ áo choàng màu xám, trông có vẻ đơn giản nhưng sạch sẽ. Dáng vẻ hắn tuấn tú, vừa rồi khi ẩn nấp trên xà nhà trông cứ như một con báo đang rình rập con mồi.
Lê Dã tin chắc rằng nếu có ai đó phát hiện ra hắn ta ở đây thì chắc chắn hắn sẽ nhanh chóng nhảy ra và chạy mất, khiến cho những người đó không thể hỏi được điều gì.
Hắn ta là kiểu người trông có vẻ bình tĩnh và nghiêm túc nhưng lại không hề thiếu sự tàn nhẫn.
Nghe xong câu chuyện mà Lê Dã kể, Tạ Vân Hạc chỉ im lặng.
Đây quả là một tình huống khó xử.
Nên nói thế nào về người này đây?
Muốn bảo là xui xẻo, mật ngọt vừa tới tay đã phải gặp cảnh khốn khổ. Muốn nói là may mắn, nhưng lọt vào hang hùm ổ rắn thế này thì thật là bất hạnh.
Tạ Vân Hạc nhớ rõ trong cốt truyện rằng sau khi Tần Dục cùng bọn họ đánh bại Tri Chu nương tử, mở ra địa lao thì ngoại trừ các đồng môn đã mất, còn có một số thi thể tán tu.
Chẳng lẽ người này lại chính là một trong số đó?
Nhưng Tạ Vân Hạc nghĩ đi nghĩ lại, biết đâu người này đã chạy trốn thoát rồi?
Dù sao căn phòng này liền kề với lối ra, chỉ cần tìm tòi kỹ một chút, chắc hẳn sẽ phát hiện được mật đạo, có lẽ người này đã ra ngoài rồi.
"Ta tên Lê Dã, người của Tử Tiêu Tông. Đạo hữu là ai?"
"Tạ Vân Hạc, Thiên Kiếm Tông."
Sau khi hai người trao đổi tên tuổi, Tạ Vân Hạc không chần chừ nữa.
"Lê đạo hữu, dưới ván giường này có một mật đạo thông ra khách điếm Tường Hòa ở trấn Tiểu Khê. Đạo hữu có thể theo mật đạo mà đi, tại khách điếm có người đồng hành của ta, nếu gặp được, xin báo giúp ta tin bình an."
"Trấn Tiểu Khê hiện đã trở thành sào huyệt của Tri Chu nương tử, tất cả dân chúng đã hóa thành con rối. Chúng ta đã phát tín cầu cứu về tông môn nên đạo hữu có thể cùng sư huynh, sư tỷ của ta chờ cứu viện."