Đã bẩn đến nỗi nhìn không rõ nhan sắc, mặt mũi thì sưng lên như đầu heo, đôi mắt sưng húp, lúc này mở to nhìn Tạ Vân Hạc.
【 Người này là ai? Vừa mới ở chỗ này? Ta sao lại không nhận ra? 】
Tạ Vân Hạc kinh ngạc, người này rõ ràng là có công phu che giấu rất cao, nếu không phải hắn ngồi đối diện với người này, e rằng hắn cũng không phát hiện ra có người ở đây.
【Ký chủ ta cũng không biết là ai nhưng người này thật xấu, giống đầu heo. 】
Hỏi hệ thống cũng không hỏi ra được gì, Tạ Vân Hạc đã quen.
Hai bên nhìn nhau, có lẽ đều biết nhau không phải địch nhân nên không ai lên tiếng.
Đột nhiên, người sưng phao mắt đối diện ném một vật gì đó về phía hắn.
Tạ Vân Hạc theo phản xạ nhận lấy, sau đó mồ hôi lạnh toát ra.
Hắn nhận ra mình vẫn quá chủ quan, ở Tu Tiên giới lâu như vậy mà tư duy vẫn còn như người hiện đại, nếu hắn ném cho mình một ám khí hoặc bom thì sao?
May mà không phải, trong tay hắn chỉ là một viên đá nhỏ, trên viên đá ẩn hiện hoa quang lấp lánh.
Đây không phải là vật tương tự sao, Tạ Vân Hạc nghĩ thầm.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra một tiếng.
“Lục soát cho ta! Ta không tin không tìm thấy tiểu tử đó!”
“Dưới giường, trong tủ, mật đạo, không cần bỏ sót bất kỳ nơi nào!”
“Vâng!”
Tạ Vân Hạc vừa nghe thấy âm thanh này đã cảm thấy quen thuộc, hắn lén lút nhìn xuống.
Quả nhiên là Ngô trấn trưởng!
Bọn họ đang tìm người đối diện với người áo tím này sao?
Tạ Vân Hạc nắm viên đá nhỏ trong tay, hắn cảm nhận được rằng viên đá này có tác dụng tăng cường khả năng ẩn nấp.
Tạ Vân Hạc nghĩ rằng, có lẽ người áo tím lo lắng rằng với công phu ẩn nấp của hắn không đủ.
Sợ hắn bị lộ ra nhưng vị trí của hắn lại đúng ở đối diện người áo tím.
Chỉ cần hắn bị phát hiện, người áo tím cũng không thể thoát.
Bất đắc dĩ mà đưa cho hắn viên đá nhỏ này.
Tạ Vân Hạc càng cẩn thận hơn mà giấu mình trong bóng tối trên xà nhà.
Không biết bên dưới có người tìm kiếm có thường xuyên nhìn lên xà nhà hay không, nhưng thật kỳ lạ là họ lại không phát hiện ra vị trí của hắn.
Một nén nhang sau, bên trong phòng không thu hoạch được gì, bọn họ đành phải rời khỏi.
Trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh.
Nhưng Tạ Vân Hạc một chút cũng không dám thả lỏng.
Hai người vẫn không nhúc nhích, chơi trò người gỗ trên xà nhà.
Một nén nhang nữa trôi qua, bỗng nhiên có người điều tra quay lại.
Bọn họ lại mở cửa phòng kiểm tra.
Tạ Vân Hạc cảm tạ mình đã cẩn thận.
“Trấn trưởng, không tìm thấy người.”
Ngô trấn trưởng mặt lúc xanh lúc đỏ, dẫn người đi tìm nơi khác.
“Nhãi ranh đó trốn đi đâu rồi?”
“Mau tìm ra hắn, nếu không thấy được thì các ngươi thay thế hắn!”
Đám người ồn ào lại rời xa.
Trên xà nhà, hai người lại chờ một thời gian.
Cho đến nửa canh giờ sau, thật sự không ai đến thì người áo tím đối diện mới thở phào nhẹ nhõm.
Người áo tím rõ ràng không thể kiềm chế được mà lên tiếng.
“Ai, ngươi là ai? Sao lại ở chỗ này?”
Tạ Vân Hạc liếc nhìn người áo tím.
“Ta là đồng bọn của một người bị bắt, ta ẩn nấp vào đây xem có manh mối nào không.”
Hiện tại La Tử Phong đã mất tích một ngày, cũng không biết hắn ở đâu.
Dù rằng hắn có thể ở trong phủ trấn trưởng, nhưng nơi này đông người.
Nếu dùng thuật ngữ trong trò chơi để hình dung thì nơi đây chính là đầy rẫy đồ hồng danh.
Hơn nữa Tạ Vân Hạc còn không rõ lắm địa hình và lộ tuyến ở đây, chỉ có thể đi từng bước một.
“Ta có thể biết người ngươi muốn tìm người ở đâu.”
Người áo tím thò đầu ra.
Tạ Vân Hạc có chút kỳ quái.
“Đạo hữu sao biết được?”
Người áo tím vừa bôi thuốc lên mặt vừa nói.
“Ta trước đây khi bị bắt cũng ở nơi đó, nhưng họ vừa mới muốn đưa ta cho quái vật ăn, ta liền chạy thoát.”