Tạ Vân Hạc mở mắt, hắn đã bước vào Trúc Cơ kỳ.
Linh khí hóa dịch là dấu hiệu của Trúc Cơ kỳ.
Dù rằng lượng linh khí trong cơ thể không còn đầy như trước, nhưng tất cả đã tích lũy tại đan điền và hắn cảm giác rằng chất lượng linh khí của mình đã tăng lên.
Nhìn tạp chất trên người, hắn lập tức thi triển Tịnh Trần Quyết.
Một làn gió nhẹ phất qua, Tạ Vân Hạc cảm thấy bản thân trở nên sạch sẽ hơn.
Tạp chất đã được Tịnh Trần Quyết cuốn đi.
Hơn nữa, cảm giác khi thi triển Tịnh Trần Quyết lần này tiêu hao linh khí ít hơn so với trước.
Không, Tạ Vân Hạc cẩn thận cảm nhận một chút.
Không phải tiêu hao ít hơn mà là tổng lượng linh khí của hắn đã tăng lên so với trước kia.
Nói theo thuật ngữ trò chơi thì chính là mức pháp lực tối đa đã tăng cao.
Tạ Vân Hạc vui mừng, tu tiên quả nhiên thú vị.
【Ký chủ, ngươi còn nhớ nhiệm vụ trợ công của mình không?】
Hệ thống phát ra tiếng u oán trong đầu.
Những ngày qua, hệ thống chỉ biết đứng nhìn ký chủ của mình chìm đắm trong tu tiên, không chút biện pháp nào.
【Ký chủ, hãy hoàn thành nhiệm vụ sớm, để có thể sớm trở về nhà.】
Hệ thống ý đồ dụ hoặc Tạ Vân Hạc.
【Ngươi nói cũng có lý.】
Tạ Vân Hạc chợt nhớ đến nhiệm vụ của mình. Nghĩ đến phụ mẫu và tiểu muội ở hiện đại, Tạ Vân Hạc trở nên nghiêm túc hơn, xem ra lần này phải làm Hồng Nương cho thật tốt.
Hắn vừa chỉnh lại y phục vừa bước ra khỏi phòng ngủ.
Vừa mới ra khỏi cửa, hắn liền nhìn thấy một người mặc áo choàng trắng như ánh trăng đứng bên ngoài.
"Hách!"
Tạ Vân Hạc suýt nữa giật mình.
Bình tĩnh lại, khi thấy người kia quay người, bóng lưng tỏa ra ánh sáng thánh khiết quen thuộc, hắn mới nhận ra đó là Tần Dục.
Tần Dục đánh giá Tạ Vân Hạc một chút.
"Chúc mừng ngươi đã đột phá thành công."
Giọng nói trong trẻo vang lên.
"Đa tạ Tần sư huynh đã cho Trúc Cơ đan."
Tạ Vân Hạc chân thành đáp lại.
Nếu không phải nhờ có Trúc Cơ đan từ Tần Dục thì hắn còn phải nghĩ đủ cách để có được một viên. Loại đan dược giúp đột phá cảnh giới như thế này không thể mua được ở chợ thông thường.
Nếu đến cửa hàng chuyên bán đan dược thì giá cả lại vượt quá khả năng của Tạ Vân Hạc hiện giờ.
Tần Dục đã giúp hắn giải quyết một rắc rối lớn.
Hai người hàn huyên vài câu rồi Tần Dục cũng rời đi.
Tạ Vân Hạc có chút không hiểu, Tần Dục đứng trước cửa phòng ngủ của hắn làm gì vậy?
【Ký chủ, Tần Dục có thể là đã hộ pháp cho ngươi chăng? Mặc dù đột phá đến Trúc Cơ kỳ ít nguy hiểm nhưng không phải là hoàn toàn không có.】
【Nghĩ cái gì vậy? Đây chính là vai chính vạn người mê trong sách, hắn làm sao lại vì một tạp dịch đệ tử mà hộ pháp chứ?】
Hệ thống nghe Tạ Vân Hạc nói mà cũng bắt đầu hoài nghi chính phán đoán của mình.
Ký chủ thì mải mê tu luyện không biết gì nhưng hệ thống thì rõ ràng, từ khi ký chủ bế quan, Tần Dục đã đứng canh trước cửa suốt, chưa từng rời đi. Nhìn thế nào cũng là đang hộ pháp a.
Hệ thống khó hiểu mà lắc đầu, chẳng lẽ...
Tần Dục đứng trước cửa động phủ của ký chủ là để ngắm phong cảnh sao?
Ngắm phong cảnh suốt cả ngày, đối với người tu tiên cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
Thì ra là vậy, hệ thống cảm thấy mình đã hiểu ra chân tướng.
Tạ Vân Hạc thì không biết Tần Dục đã đứng trước cửa mình lâu như vậy, chỉ nghĩ rằng đối phương vừa đi ngang qua, tiện thể chúc mừng mà thôi.
<<
Cái hệ thống này não tàn dễ sợ ahihi>>