Có được đồ ăn sáng là một đống cua bắt được, Tần Dương liền bắt tay vào chế biến loại bỏ tất cả mai cua.
Soạt! Soạt!
"Ầy? Sao cô vứt hết vỏ cua vậy? Trong đó có không ít thịt cua mà."
Thịt rắn tối qua không đủ no bụng, mà bụng của Diệp Lâm giờ đã trống trơn rồi, vỏ cua ngon thế mà lại vứt đi thật là phí của trời!
"Cô muốn ăn cũng được, nhưng lát cô ăn ít cua lại thôi."
"Dựa vào cái gì chứ, trong đó có không ít cua là do tôi bắt được mà!"
Diệp Lâm bĩu môi tức giận, dù gì nàng cũng giúp Tần Dương bắt mấy con cua sắp chạy về biển, không thì sẽ không có nhiều cua như vậy.
"Cô đừng có nghĩ linh tinh! Cua tính hàn, ăn nhiều sẽ rất khó tiêu."
"Đặc biệt là màng trong vỏ cua phần lớn là dạ dày cua, sẽ gây áp lực không đáng cho cơ thể."
"Ồ..."
"Được rồi! Cô tìm giúp tôi một phiến đá lớn một chút rồi đem lại đây."
Tần Dương dùng hai cục đá to để hai bên đống lửa, sau đó để phiến đá lên làm thành một cái bàn đá nướng chín cua.
.
.
"Thơm quá đi! Nếu có thêm một ít gia vị thì càng tuyệt~."
"Tối nay chúng không thể qua đêm ở đây nữa, chúng ta cần vào rừng làm một cái lều để tránh gió lạnh."
"Rừng?"
"Đúng."
Nhìn Diệp Lâm chưa hiểu vấn đề Tần Dương tiếp tục thuyết giảng cho nàng ta hiểu.
"Nhiệt độ tối qua cô đã trải nghiệm rồi, đêm nay cứ tiếp tục ở đây dù không chết cóng thì cũng tàn phế."
"Nhưng vì sao phải là trong rừng, dựng lều trên bãi biển không được sao?"
"Trong rừng cây cối nhiều, vật tư phong phú, khoan nói đến chuyện có đủ vật liệu dựng lều, chúng ta còn có thể tìm được nhiều thức ăn."
"Được thôi... Nghe cô đấy."
"Vậy chúng ta ăn xong sẽ xuất phát?"
"Không, chúng ta cần chuẩn bị nước ngọt cùng đồ cần đem theo, còn để lại tín hiệu tránh đội cứu hộ bỏ lỡ hòn đảo này."
.
.
Tần Dương cùng Diệp Lâm nhanh chóng xử lý hết đống cua, sau đó chuẩn bị nước nói đến nước ngọt, trên hòn đảo này ngoài mấy cây dừa là nước uống được thì Tần Dương và Diệp Lâm không còn cách nào khác mà trèo lên để hái chúng.
"Cây dừa này cao quá, có nguy hiểm lắm không?"
"Hay cô leo đi?"
"........."
"Ha hả, thật ra tôi đâu có muốn leo lên đó đâu bà chị, do trình uống nước của chị thì mấy trái dừa rụng sao đủ đáp ứng nhu cầu của hai chúng ta."
Nói rồi Tần Dương tháo dây thắt lưng móc lại thành số tám nằm ngang, sau đó đưa vào hai chân, một màn làm Diệp Lâm đứng đằng sau đỏ hết cả mặt cứ sợ quần của cô sẽ tuột xuống ngay sau đó.
"Cô muốn làm cái gì vậy?"
"Tất nhiên là leo cây hái dừa rồi!."
"Đây là cách leo cây lúc trước tôi học được trên tivi, gọi là leo cây bằng dây."
Nguyên lí của cách này là lợi dụng nguyên lí thúc ép của dây thắt lưng khiến cho hai chân khép chặt lại trên thân cây, tăng tính ma xát. Đồng thời, dây thắt lưng giữa chân phải đủ bám vào thân cây, đề phòng trượt chân té ngã.
Mấy cây dừa trên hoang đảo này khó leo hơn tưởng tượng của Tần Dương, thân cây rất trơn, tay cũng khó có lực một khi không cẩn thần thì toi đời. Tuy nhìn rất nguy hiểm nhưng cuối cùng cô cũng an toàn leo lên rồi.
"Diệp Lâm! Cô mau tránh xa chổ đó một chút."
Diệp Lâm ở dưới này chăm chăm nhìn Tần Dương leo lên, lo lắng sợ cô ngã xuống thì nàng còn đỡ kịp, nghe Tần Dương gọi mình nhắc nhở cũng liền tránh xa chổ đó ra.
"A!? Được."
Phịt! Phịt! Phịt!
Sau khi cắt đủ số lượng cần thì Tần Dương cũng từ từ mà lèo xuống, dùng dao bắt đầu bổ từng trái đổ vào chai nhựa. Chuẩn bị đầy đủ Tần Dương cũng đem theo chiếc phao đã cứu mạng mình, quay lại thấy Diệp Lâm ôm một đống dừa trên tay?!
"Cô ôm mấy quả dừa đó làm gì, không sợ nặng hả? Mau vứt đi!"
"Vứt đi? Nước ngọt quý báu như vậy, hơn nữa là do cô khó khăn hái xuống, nói vứt là vứt sao?"
"Ài, cô nói không sai, nhưng cô phải biết uống quá nhiều dừa dễ bị trên nôn dưới tháo. Nếu cô xác định muốn ở rừng núi hoang vu này, mạo hiểm đối đầu với côn trùng để đi vệ sinh sao?"
Vừa nghe Tần Dương nhắc côn trùng Diệp Lâm liền sợ hãi luyến tiếc vứt đi đống dừa trên tay. Trước khi đi, cả hai người tìm một ít đá để lại tín hiệu SOS tránh đội cứu hộ bỏ lỡ.
Xào Xạc!
Xào Xạc!
Lúc trước khi xem chương trình của Đức Gia, Tần Dương cảm thấy cuộc sống nơi hoang dã rất thú vị, cứ nghĩ cô tự mình trải nghiệm một lần thì hay biết mấy... Không ngờ lại xảy ra chuyện không đáng, bây giờ Tần Dương chỉ muốn về phòng nằm trên giường ngủ một giấc ngon. Ở trên hoang đảo như trong khuất tối này, nơi mà cô không nhìn thấy đang có vô số ánh mắt hung tàn đang nhắm vào bọn họ....
"Tần Dương, đưa nước cho tôi."
"Phù..phù..."
"Cô cũng uống một chút đi!"
"Không được áp môi vào uống."
"Ừm."
"Mà cô đang tìm gì vậy?."
"Vì sao lại hỏi thế?"
"Trên đường đi, cô thỉnh thoảng nhìn mấy bụi cỏ thấp, dù là tên ngốc cũng biết cô đang tìm thứ gì đó."
Tần Dương thấy vậy cũng liền giải thích đều mình phát hiện cho Diệp Lâm.
"Cô còn nhớ con rắn hôm qua không?"
"Đương nhiên là nhớ."
"Con rắn đó tên là rắn hoa cỏ cổ đỏ, thường sống ở trong nước ngọt, thỉnh thoảng sẽ lên bờ săn mồi."
"Ý cô là ở gần đây có nguồn nước ngọt?!!!" Diệp Lâm vui mừng hỏi rõ lại Tần Dương.
"Chúc mừng cô, đoán đúng rồi đáng tiếc là không có thưởng."
"Khu rừng này rộng thế, sao cô biết nước ở đâu? Cô đừng nói cho tôi biết là nhờ vào vận may đó."
Dựa vào vận may tất nhiên đó là điều không thể rồi, vả lại cả đời này cũng không thể dựa vào vận may, Tần Dương lại không được trang bị kĩ năng chóng đói như Đức Gia, chỉ có thể dựa vào kiến thức mới có thể miễn cưỡng tiếp tục sinh tồn trên hoang đảo này.
"Ở đây không phải có một con đường sao?"
"Đường!?"
"Nếu quan sát kĩ, cô sẽ phát hiện nhóm bụi cỏ ở đây đều đứt đoạn, mà phương hướng đứt đoạn đều đồng nhất, nếu tôi đoán không sai đây là con đường do thú tạo nên."
"À! Tôi hiểu rồi. Động vật cũng giống người, cần bổ sung nước định kỳ. Con đường này có khả năng di động vật đến nguồn nước để lại."
"Ha, không hổ là sinh viên đại học, vừa nói đã hiểu."
Thấy Tần Dương khen mình Diệp Lâm lại cảm thấy cô như không khen nàng, khó chịu nhìn chằm chằm Tần Dương.
"Sao tôi cảm thấy như cô không hề khen tôi vậy..."
" Ha ha, sao có thể, cô suy nghĩ nhiều rồi."
Nói rồi cả hai tiếp tục đi theo dấu vết để lại mà tìm kiếm nguồn nước ngọt.
Xào Xạc!
Xào Xạc!
"Tần Dương, sao cô biết nhiều chuyện liền quan đến dã ngoại vậy? Cô là người yêu thích hoạt động ngoài trời à?"
"Cô cảm thấy tôi giống không?"
"Lẽ nào không phải?"
"Cô có thể xem tôi như người yêu thích hoạt động ngoài trời nhưng chưa trải nghiệm thức tế."
.
Cứ thế Tần Dương cùng Diệp Lâm cũng đã đi được một đoạn khá xa nhưng vẫn chưa có dấu hiệu tìm được nguồn nước. Có thể nói cánh rừng này to hơn trong tưởng tượng của Tần Dương nhiều, nếu trước buổi trưa mà vẫn không thể tìm thấy nguồn nước thì Tần Dương bắt buộc phải nhóm lửa ngay, nếu không sẽ nhỡ mất thời điểm tốt nhất để nhóm lửa.
"Sao vậy? Cô gặp côn trùng gì quấy sao?"
"Không phải! Tần Dương, cô không nghe thấy tiếng gì đó à?"
Róc rách... Róc rách...
"Hửm" Âm thanh này là....
"Mau! Sang bên này!!"
"Hả?!"
Tần Dương giọng điệu vui vẻ kéo tay Diệp Lâm chạy sang hướng kế bên.
Quả nhiên là nó.
Nguồn nước ngọt đã được tìm thấy!