Chương 4: Qua Đêm

Vù.

.

Vù.

Tần Dương giật mình tỉnh giấc, cảm giác cơ thể lạnh đến run rẩy, liền nhìn qua Diệp Lâm cũng thấy nàng ta đang ôm mình lại mà run rẩy Tần Dương thấy không ổn liền đứng dậy đánh thức Diệp Lâm.

"Diệp Lâm! Tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại đi!"

Thân thể hiện tại của Diệp Lâm vô cùng lạnh, có thể là do thân thể quá mệt mỏi nên mức độ nhảy cảm với môi trường bên ngoài hạ xuống nhất thời không thể tỉnh ngay lập tức. Với sự nỗ lực của Tần Dương thì Diệp Lâm cũng tỉnh lại.

"Ư?"

「May quá, cô ấy không bị choáng do sock nhiệt.」

Diệp Lâm vừa mới tỉnh lại liền thấy khuôn mặt Tần Dương phóng đại trước mắt mình liền nghĩ cô có ý đồ xấu với nàng liền đưa tay che cơ thể, vừa la vừa hốt hoảng lùi về sau mà nói.

"Á!"

"Cô muốn làm gì?"

"Vốn tôi còn tưởng cô là người chính trực, không ngờ cô lại loại người như thế!"

Tần Dương bây giờ vừa lạnh vừa bất lực với cô nàng này, dù gì cô cũng là con gái có gì phải hoảng hốt như vậy.

"Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ là..."

"Cô đừng hòng làm bậy, tuy ở đây có hai chúng ta..."

"Không phải, cô không cảm thấy..."

"Hừ!"

Tần Dương cũng không rảnh mà tiếp tục giải thích cho Diệp Lâm trước cái lạnh như thế, liền bực tức xoay người đến đống lửa mà sưởi, cô cũng không quên nhắc khéo Diệp Lâm.

"Nếu cô không muốn chết cóng thì qua đây sưởi ấm đi."

"Cóng?"

Tần Dương vừa nhắc Diệp Lâm liền cảm thấy vô cùng lạnh đến mức cả cơ thể đều run rẩy, Diệp Lâm cũng không chần chừ mà bước nhanh đến đống lửa mà sưởi ấm. Dù vậy mà cả Tần Dương và Diệp Lâm vẫn cảm thấy lạnh mà không thôi run rẫy.

Vù.

.

Vù.

Bây giờ sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm trên hoang đảo quá lớn, chuyện này có thể nói thật không khoa học. Một điều kì lạ nữa là lộ trình của dự thuyền gần xích đạo, khí hậu ấm áp mà trên người Tần Dương cùng Diệp Lâm cũng không mặc nhiều quần áo...

Sau một hồi đắn đo giữa cái lạnh Tần Dương quyết định đưa ra sáng kiến, có điều chỉ sợ Diệp Lâm nàng ta lại nghĩ Tần Dương có ý đồ xấu với mình.

"Diệp Lâm!"

"Làm gì?"

"Hiện tại nhiệt độ quá thấp, nếu cứ tiếp tục như vậy chúng ta sẽ có nguy cơ chết cóng, tôi đề nghị tốt nhất chúng ta nên ôm nhau sưởi ấm, như vậy mới có thể qua đêm ở đây."

Tần Dương vừa nhìn Diệp Lâm mà xổ ra một tràn dài, làm cô nàng ta đỏ mặt dứt quyết không đồng ý.

"Không được! Nằm mơ cũng không được."

Tần Dương thấy Diệp Lâm kiên quyết không đồng ý thì cũng không ép nàng ta, dù gì cô cũng không muốn ôm nàng ta chút nào bởi vì xu hướng tính dục của cô hơi nghiêng về nữ nhân một chút...

Cứ thế thời gian cứ trôi cả hai đều phải trải qua cái lạnh dù đã có lửa sưởi ấm, Diệp Lâm bây giờ lạnh đến nỗi bặm môi đỏ chót cơ thể run rẩy không ngừng.

「Dù đã có lửa sưởi ấm nhưng cơ thể mình run rẩy không ngừng.」

「Lẽ nào phải ôm Tần Dương mới có thể trụ qua đêm nay?」

「Dù Tần Dương là nữ nhưng mình vẫn cảm thấy không được, vả lại lúc nãy...」

Diệp Lâm vừa suy nghĩ vừa nhìn qua Tần Dương liền thấy cô cơ thể run rẩy vì cái lạnh tay phải liên tục chà xát vào nhau, một cảnh này làm Diệp Lâm có chút xót xa.

「Nếu không có Tần Dương, hiện giờ đến cả lửa cũng không có...」

「Kệ đi! Dù gì cũng là nữ, vả lại cô ấy cũng chưa chắc đã làm gì được mình.」

Nghĩ xong Diệp Lâm liền đứng dậy tay kéo vạt áo xuống làm Tần Dương có chút khó hiểu mà nhìn cô nàng này định làm gì.

"Cô nhắm mắt lại đi, không được nhìn!" Hiện tại Diệp Lâm có chút hở hang ở vùng trên, làm Tần Dương nhìn vừa đỏ mặt vừa khó hiểu .

"Cô.. cô cởi đồ ra làm gì?"

"Trên tivi nói nam chính với nữ chính vì tránh rét, không phải đều cởi đồ sao?"

Tần Dương nhìn Diệp Lâm đỏ mặt nói vừa buồn cười vừa đáng yêu, liền nhanh chóng giải thích cho cô nàng này hiểu.

"Thật sự không cần, trừ khi quần áo trên người rất nhiều làm ngăn cách nhiệt lượng lan truyền, lúc đó mới cần cởi đồ."

"Quần áo chúng ta mỏng thế này, hoàn toàn không cần thiết."

Diệp Lâm được giải thích mà càng đỏ mặt, liền mặt lại vạt áo của mình.

"Ồ..."

"Vậy... tôi ôm cô nha..."

"Ừm..."

Nói là làm Tần Dương liền đứng dậy vòng ra sau Diệp Lâm làm nàng có chút giật mình, sau đó ngồi xuống để cô nàng này ở giữa hai chân mình còn hai tay thì vòng ra cổ ôm chặt lấy Diệp Lâm, tư thế này liền nhìn có chút ái muội cả hai không hẹn mà cùng đỏ mặt.

「Ấm quá!」

Cứ thế cả hai đã ôm nhau mà sưởi ấm qua một đêm.

Ào.

.

Ào.

"Ư.."

Với cái nắng mà Diệp Lâm đã tỉnh giấc, cô nàng mở mắt nhìn thấy ánh bình minh liền rời khỏi vòng tay cô vì vậy mà Tần Dương cũng đã tỉnh theo.

"Tần Dương, xem kìa!"

"Là bình mình đó!"

Diệp Lâm vừa nói vừa quay lại nhìn Tần Dương, làm Tần Dương có chút say đắm mà nhìn phải nói rằng bình minh là Diệp Lâm chứ không còn là mặt trời kia nữa. Tần Dương chìm đắm một hồi liền sực nhớ ra một chuyện liền nhanh chóng chạy nhanh ra biển.

"Đẹp quá!"

"Thủy triều rút xuống rồi! Nhanh đi, đừng để cua mắc cạn quay về biển."

Thế rồi cả hai nhanh chóng bắt những con cua không để chúng quay về biển, có thể nói đây là ngày giỗ của chúng.

"Á!!"

"Tần Dương, mau đến cứu tôi!"

"Lấy đá đập nó đi!"

Sau một hồi vật lộn, thì Tần Dương cùng Diệp Lâm của cũng bắt rất nhiều cua và ốc, nói đúng hơn nữa cả quá trình chỉ có Tần Dương bắt còn Diệp Lâm bị cua kẹp liên hồi cứ la lên Tần Dương cứu...

"Nhiều đồ biển như này, tôi và cô có thể làm bữa sáng rồi!"