Đêm đến hai thân ảnh ngồi cạnh đống lửa thì bất chợt người kia lên tiếng.
"Tần Dương, cô nói xem đội cứu hộ mất bao lâu mới có thể tìm đến chúng ta, chúng ta có phải sẽ chết đói ở đây không?"
Bây giờ không còn thấy Diệp Lâm lạc quan của ban ngày nữa, ngược lại tinh thần có chút sa sút. Lúc này điều quan trọng cần phải giữ tâm thái tích cực, ý chí sa sút thì mất mạng là cái chắc. Tần Dương nhìn Diệp Lâm có chút buồn cười dù sao cô nàng này lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, liền lên tiếng trấn an.
"Hôm nay cô cũng nói rồi, cứu nạn phải cần ba ngày mới tìm đến đây, dù có chuyện gì thì tuyệt đối không quá một tuần."
"Còn về thức ăn, không cần lo lắng trên bãi biển có rất nhiều dừa và quả, dù chỉ uống nước nhưng chúng ta có thể trụ được một tuần."
"Cô chắc chắn chứ?"
"Vô cùng chắc chắn."
Dù là nói dối nhưng Tần Dương cô cũng phải an ủi Diệp Lâm cho cô nàng này lấy lại sự lạc quan như ban đầu. Tần Dương lúc này lấy ra con dao trên người làm Diệp Lâm hoảng sợ mà giật nảy lên.
"Cô lấy nó ra làm gì?"
"Ha hả, cô đoán xem."
Tần Dương thoăn thoắt chặt đầu con rắn lúc trước, mổ bụng lấy đi những phần không ăn được, hành động này khiến Diệp Lâm hoang mang.
Soạt!Soạt!
"Cô đang làm gì vậy? Đừng nói là cô muốn nướng nó để ăn?"
"Chúc mừng cô, trả lời đúng rồi."
"Vui không? Có thịt ăn rồi nè."
"Tần Dương, tôi dù có chết đói cũng sẽ không ăn miếng thịt rắn nào của cô đâu!!"
Mặc kệ Diệp Lâm đòi ăn hay không ăn Tần Dương cô vẫn chuyên tâm chế biến con rắn sau đó dùng cành cây khô xiên nó như xiên que sau đó cắm kế đống lửa mà nướng.
「Hừ, ở hoang đảo thế này có cái ăn đã may lắm rồi, vậy mà còn chê.」
「Nói dứt khoát như vậy, tôi không tin cô có thể nhịn được.」
Cắm xiên rắn một hồi lâu hương vị của nó cũng bắt đầu lan toả Tần Dương nhanh chóng lấy một xiên lên ăn, tuy rằng không có gia vị nhưng mùi vị cùng hương thơm của nó khi nướng lên thì khỏi bản cãi.
Chẹp chẹp...chẹp chẹp..
"Thịt rắn này ngoài giòn trong mềm, đúng thật là mỹ vị!"
Diệp Lâm bất mãn nhìn chăm chăm Tần Dương nhai chóp chép, phát hiện mình nhìn lén người ta liền khó chịu ngoảnh mặt đi.
"Ngon quá, ngon quá đi mất."
Tần Dương liên tục nói làm Diệp Lâm đối diện lại càng khó chịu, cái bụng của nàng cũng bắt đầu cồn cào đòi ăn xiên rắn đó cho bằng được, liền quay lại nói.
"Hứ!!"
"Sao..vậy?"
"Tôi ăn, cô có ý kiến gì à?"
"Không có, không có xin mời."
Diệp Lâm chồm dậy mà lấy xiên rắn ăn mà Tần Dương cũng bất lực nhìn cô nàng này.
"Thơm không?"
"Rất thơm."
Thấy cô nàng này vui vẻ ăn ngon Tần Dương cũng tiếp tục ăn xiên rắn của mà trong lòng thầm nghĩ.
「Cũng may có hệ thống, có thể nhận biết loài rắn nếu không đêm nay e là nhịn đói rồi.」
「Mà nhắc mới nhớ, hệ thống đột ngột biến mất không biết khởi động bằng cách nào.」
Lúc này Tần Dương vừa suy nghĩ đến hệ thống thì nó liền xuất hiện mà thông báo khiến Tần Dương giật mình mà phun hết đóng thức ăn, Diệp Lâm kế bên cũng lo lắng hỏi.
Phụt!!
[Người chơi đã nhóm lửa, nhận được 100 điểm tích lũy.]
"Cô bị làm sao thế?."
"Không có gì, có một con côn trùng rơi vào miệng tôi thôi." Tần Dương nhanh chóng che miệng sau đó liền biện minh cho mình 「Chả nhẽ, hệ thống chỉ có mình nhìn thấy?」
"Làm tôi giật cả mình, còn tưởng có nguy hiểm gì."
Tuy hiện tại bị kẹt trên đảo hai người Tần Dương cùng Diệp Lâm, nhưng không biết khi nào sẽ được cứu, lòng người khó lường mà Tần Dương chỉ mới tiếp xúc với Diệp Lâm lại càng không biết cô nàng này là người thế nào.
Nếu chuyện Tần Dương có hệ thống trên người Diệp Lâm biết được không chừng sẽ lộ ra bên ngoài, đến lúc đó chỉ e là Tần Dương sẽ bị lôi xắt thành từng miếng đem đi nghiên cứu. Quả thật không thể không đề phòng người khác, chuyện liên quan đến hệ thống Tần Dương vẫn quyết định không cho Diệp Lâm biết, mà nhìn lại cô nàng này hỏi không có phát hiện nguy hiểm gì thì vẫn chuyên tâm vào ăn xiên rắn.
「Nếu Diệp Lâm đã không nhìn thấy hệ thống thì mình cũng không cần lén lút nữa.」
Tít.
[Người chơi đã nhóm lửa nhận được 100 điểm tích lũy.]
[Người chơi thông qua việc nỗ lực thu hoạch vật phẩm để có thể sống sót trên đảo, sẽ nhận được phần thưởng là điểm tích lũy. Điểm tích lũy nhận được có thể đổi vật phẩm tương ứng trong cửa hàng hệ thống.]
「Gần giống với game online, không khó hiểu lắm, chỉ là 100 điểm tích lũy có thể đổi được vật gì trong cửa hàng.」
Bíp! Bíp!
「Đây là cái gì?」
Soạt..
Ơ... Bách Khoa Toàn Thư Các Động Tác Yêu Hoang Dã.
「Tuy đã làm mờ nhưng không biết vì sao mình thấy quyển sách này rất lợi hại.」
「Không đúng! Bìa sách mà cũng không cho xem, đây chắn chắc là thứ rác rưởi.」
Thế là Tần Dương dùng cả buổi để lướt mua đồ trong cửa hàng nhưng giá toàn trên trời với một đứa nghèo kiết xát hiện tại như Tần Dương thì chỉ có thể nhìn ngắm sau đó tắt đi hệ thống mà ngủ.