- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
- Chương 30
Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
Chương 30
Hoa Dương tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, biết được rằng phụ thân cử Trần Kính Tông đi kiểm tra phía sau núi, để xem có dấu hiệu sạt lở nào trong núi không, sau đó dẫn người tìm một khu vực bằng phẳng để dựng trước một số lán trú mưa, để người trong trấn nếu cần di chuyển cũng có chỗ trú mưa.
Không lâu sau, mẫu thân Tôn thị cũng đích thân đến thăm, giải thích với nàng rằng cả thị trấn phải chuẩn bị phòng chống lũ lụt, đồng thời yêu cầu Tứ Nghi đường cất những vật có giá trị vào hộp, để tiện mang đi khi di chuyển. Những thứ không tiện mang đi cũng phải buộc một cách chắc chắn ở trên bàn để chúng không bị ngập trong nước.
“Công chúa đừng lo lắng. Chúng ta chỉ đề phòng bất trắc thôi. Chắc sẽ không có lũ thật đâu.”
Tất cả những điều này đều giống với kiếp trước.
Hoa Dương biết trước kết quả nên không sợ, nhưng Triều Vân và Triều Nguyệt thì khác, hai thị nữ cũng lớn lên trong cung khi nghe đến hai chữ “lũ lụt” đều tái mặt.
“Công chúa, hay là chúng ta nhân cơ hội vẫn có thể qua sông mà đến Lăng Châu thành tránh lũ?”
Triều Vân đi qua đi lại trong phòng, lòng như lửa đốt, thực sự không có tâm trạng để thu dọn đồ đạc, vì vậy nàng ấy đến bên cạnh chủ nhân để đưa ra một ý tưởng. Nàng ấy sợ chết, lại càng sợ công chúa xảy ra chuyện.
Hoa Dương dựa vào trên ghế tựa, trong tay cầm một cuốn truyện.
Nàng đã đọc xong mấy cuốn sách mà nàng mang từ kinh thành đến. Những gì nàng đọc bây giờ đều là những cuốn sách mới mà Trần Kính Tông đã dùng thành quả đi săn được đổi lấy từ các thôn trấn khác cách đây không lâu. Chủ yếu là những tác phẩm kém chất lượng, như câu chuyện của một người hầu cứu được đại tiểu thư và được ở rể, đến một trạng nguyên nghèo khổ có thể lấy công chúa làm thê tử.
Hoa Dương hoàn toàn coi đây là những cuốn truyện cười và sử dụng chúng để gϊếŧ thời gian.
Thấy Triều Nguyệt và Triều Vân mang vẻ mặt lo lắng như nhau, Hoa Dương giải thích: “Thôn trấn chỉ đề phòng lũ, có lẽ lũ lụt sẽ không đến thật, nếu chúng ta rời đi vào lúc này, mọi người chắc chắn sẽ rối loạn, một khi hoảng loạn sẽ dễ dẫn đến hỗn loạn.”
Triều Vân nhẹ giọng hỏi: “Lũ lụt đến thật thì sao?”
Hoa Dương cười nói: “Phía sau không phải còn có một ngọn núi sao, lũ lớn thế nào cũng không thể nhấn chìm được nó. Các lão và dân chúng nơi đây có kinh nghiệm phong phú, chúng ta cứ nghe theo mệnh lệnh mà tiến hành đi, đừng gây rắc rối.”
Bởi vì chủ tử của các nàng quá bình tĩnh, Triều Vân và Triều Nguyệt như có chỗ dựa vững chắc, vì thế cũng dần dần bình tĩnh lại.
“Công chúa thật lợi hại, dù cho núi Thái Sơn có sụp đổ, mặt cũng không đổi sắc chính là nói người đó.”
Triều Vân thực sự rất ngưỡng mộ chủ tử của nàng ấy.
Hoa Dương cười mà không nói.
Kiếp trước nàng còn hoảng sợ hơn hai nha hoàn này, công công đề nghị nhân lúc trời chạng vạng tối, để nàng lặng lẽ đến Lăng Châu thành cách đó bốn mươi dặm để tránh lũ, nhưng Hoa Dương coi trọng mặt mũi, nàng sợ rằng lũ lụt không đến, thì sẽ bị mọi người trong Trần gia chế nhạo nên đã từ chối lòng tốt của công công.
“Mọi người mang theo y phục, giày và tất để thay, ngoài ra mang theo một số thứ để tắm rửa chải chuốt. Chuyển những vật có giá trị khác đến chiếc bàn ở gian phòng phía đông, khóa chặt cửa và cầm chìa khóa đi.”
Hoa Dương ra lệnh cho bọn họ thu dọn.
Triều Nguyệt giật mình nói: “Ngay cả bạc, tiền giấy, châu báu người cũng không mang theo?”
Hoa Dương nhớ tới kiếp trước Tứ Nghi Đường đã chiếm mất bốn chiếc hòm, để thị vệ khiêng lên núi, thật là lãng phí nhân lực, cuối cùng lại uổng công khiêng xuống.
“Không cần, cất tất cả thứ đó vào sương phòng phía đông.”
Chiều mai cả nhà mới bắt đầu rời đi, nếu bây giờ chất đống đồ đạc ở trên phòng sẽ rất chướng mắt và gây cản trở.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
- Chương 30