Sống lại vào năm mười tám tuổi, Hoa Dương vẫn là Hoa Dương, nếu ở dưới tình huống cho phép, nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ủy khuất chính mình, có thể ở kiếp trước nàng đã có nhiều kinh nghiệm hơn, nên nàng không còn cảm thấy Tứ Nghi đường chật chội khiến nàng không chịu được nữa, cũng không còn cảm thấy Trần Kính Tông không tốt nữa, cũng không còn sợ dòng nước lũ sắp kéo tới kia, nhìn có vẻ đáng sợ nhưng thật ra không gây bất kỳ thương vong nào cho dân chúng.
Ngược lại, nàng còn muốn lợi dụng trận lũ lụt bất ngờ này để vạch trần lòng tham của Tề thị.
Đông viện tham ô một trăm hai chục ngàn lượng, trong đó phần lớn thu được là sau khi công công thăng chức lên làm Thủ phụ, nhưng cũng có hơn hai chục nghìn lượng thu được trước khi công công làm Thủ phụ.
Nói cách khác, bây giờ sổ sách đó đã xuất hiện rồi, khi lũ lụt tới, mọi người trong Trần gia mang gia sản rời đi, Tề thi chắc chắn cũng mang theo sổ sách đó.
Hoa Dương biết sổ sách ở trong tay Tề thị, nhưng mà nàng cần một người giúp nàng "lấy được tang vật"!
Trần Kính Tông chính là ứng cử viên hoàn hảo của nàng.
Sau một tháng lẻ năm ngày, cuối cùng Trần Kính Tông cũng đã xây xong hoa viên!
Trên đất trải đầy đá cuội, có mấy tấm đá xanh đan chéo, trúc xanh và cây phong là đào từ trong núi mang về, còn mấy khóm mẫu đơn là từ một hộ làm vườn ở trấn trên, chỉ có bộ bàn ghế bằng đá là sai người mua được ở trong Lăng Châu thành.
Cơn mưa nhỏ kia rơi xuống thật đúng lúc, cây trúc cây phong trong hoa viên đều tươi tốt, mẫu đơn đã nở gần hết, nhưng vẫn sót lại mấy nụ hoa còn đọng sương.
Xế chiều ngày hôm đó, Hoa Dương tới hoa viên thưởng hoa, gặp Tôn thị và hai tẩu tử.
La Ngọc Yến đã mang thai được hơn tám tháng, bụng đã lộ rõ hơn, khuôn mặt nàng ta thanh tú, thân mật khoác tay Tôn thị bàn luận phong cảnh nơi này, đại tẩu Du Tú không giỏi ăn nói, nàng ấy đi theo sau bọn họ hai bước.
"Công chúa tới rồi!"
Nhìn thấy Hoa Dương, Tôn thị cười càng yêu thương hơn.
La Ngọc Yến mím môi, thức thời buông tay ra.
Cho dù miệng nàng ta có nói ngọt bao nhiêu, cho dù nàng ta ở trước mặt bà bà ngoan như thế nào thì ở trong mắt bà bà, đừng nói đến nàng ta và Du Tú, sợ là ngay cả mấy người con ruột cũng không bằng Hoa Dương.
"Mẫu thân cũng tới đây thưởng hoa sao." Hoa Dương đi tới bên cạnh bà bà cười nói.
Tôn thị cười híp mắt: “Ừ, lão Tứ bình thường nhìn thô lỗ, không ngờ nó có thể xây dựng hoa viên tốt như vậy, ta thấy sau này không cần sắp xếp thêm nữa, cứ để vậy đi."
Hoa Dương nhìn xung quanh, lấy điều kiện của Trần trạch hiện tại, hoa viên này quả thật rất tốt.
La Ngọc Yến biết rằng thân phận của nàng ta thấp hơn Hoa Dương, dù hiếu thuận với bà bà như vậy nhưng địa vị vẫn thấp hơn Hoa Dương, trong lòng nàng ta cảm thấy khó chịu, xoa bụng một cái, trên mặt nàng tươi cười chen lời nói: "Mẫu thân, trước kia người luôn tiếc nuối cho Tứ đệ không đi học, không đi được con đường võ quan, bây giờ nhìn lại, tập võ cũng có cái tốt của tập võ, nhìn xem Tứ đệ tài giỏi thế nào, có thể tự mình làm nhiều việc như vậy mà không thấy mệt, không giống như Tam ca của hắn, đi cày với phụ thân được hai ngày đã đau lưng mỏi eo."
Triều đại này trọng quan văn hơn quan võ, lời này của La Ngọc Yến nghe như khâm phục Trần Kính Tông nhưng thật ra là đang khoe khoang trượng phu của nàng ta, Trần Hiếu Tông có thể đọc sách.
Làm ruộng chỉ là công việc gϊếŧ thời gian của người nhà Trần gia, làm tốt đến đâu cũng không thể mang đi khoe khoang với bên ngoài, không thể đặt trên bàn tiệc để khen ngợi như danh tiếng của Thám hoa.
Trước đây La Ngọc Yến đã nói không ít lời như vậy.