Chương 18

Thật ra màu da của Trần Kính Tông rất trắng, nhưng do liên tục phơi nắng, nên cổ hắn, thậm chí trước ngực và phía sau lưng đều bị phơi thành màu lúa mạch, càng hiển lộ sự oai hùng nam tính.

Nhìn rất đẹp, thậm chí khiến trái tim nàng đập mạnh hơn, miệng khô lưỡi khô, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến việc nàng có khả năng chà vai cho Trần Kính Tông ra những khối bùn nhỏ, Hoa Dương lập tức cảm thấy ghê tởm.

Nàng chính là cảm thấy buồn nôn, chỉ tưởng tượng như vậy mà mặt mũi trắng bệch, che lại ngực đứng bên cạnh.

Trần Kính Tông thấy vậy, nhíu mày: “Nàng không muốn như vậy à?”

Hoa Dương không nói lời nào, dám sai khiến công chúa làm loại chuyện như vậy, chắc hắn chính là người đầu tiên trên đời này.

Trần Kính Tông dừng một chút, bỗng nhiên đứng lên, nhanh chóng mặc cái áo ngoài, đặt cái khăn lên bả vai, xách theo hai chậu nước rời đi, sắc mặt hắn âm trầm.

Hoa Dương không có giữ lại.

Có một số việc, nàng làm không được.

Nhưng mà cảm xúc của nàng cũng xuống thấp, mấy loại bò sát côn trùng xấu ví xuất hiện trong đầu nàng, nàng sợ đến mức trước khi tắm gội, nàng phải xem xét trong thùng nước vài lần.

Triều Vân hầu hạ nàng tắm gội.

Hoa Dương nhìn đầu vai của bản thân, nàng yêu sự sạch sẽ, ngày thường nàng rất hiếm khi làm việc ra mồ hôi, mỗi lần nàng tắm gội xong, nước dùng đều rất sạch sẽ.

Triều Vân ngưỡng mộ chủ tử, nhẹ giọng khen ngợi: “Làn da như tuyết, chính là nói về công chúa, ta chưa từng thấy công chúa nào có làn da trắng như người.”

Có câu nói da trắng che trăm xấu, công chúa vốn đã đẹp, lại còn có một lớp da trắng như tuyết như vậy…

Chỉ tiếc cho công chúa gặp một phò mã thô lỗ, không biết thương hương tiếc ngọc.

Hoa Dương thất thần.

Sau khi tắm xong, nàng hơi kháng cự mà đi về phía nội thất, vừa bước vào cửa nàng định an bài Triều Vân đêm nay bồi nàng ngủ, nhưng vừa nhấc đầu, thì nhìn thấy trên giường Bạt Bộ có một bóng dáng thon dài quen thuộc đang nằm đó.

Là Trần Kính Tông, hắn đưa lưng về phía nàng, không nhúc nhích, có vẻ hắn còn mang theo vài phần hỏa khí.

Hoa Dương cười.

“Lui ra đi.”

Triều Vân đáp lại một tiếng, rồi đi ra ngoài, còn săn sóc giúp người bên trong đóng cửa lại.

Hoa Dương tắt đèn, rồi từ mép giường bò lên giường.

Trần Kính Tông đổi tư thế nằm, trong bóng đêm, trông dáng vẻ của hắn rất là lạnh nhạt.

Hoa Dương mềm mại dán lên người hắn, cảm thụ được cơ bắp trên người hắn đột nhiên căng thẳng, Hoa Dương cắn một ngụm trên đầu vai hắn: “Về sau chàng không được sai sử ta, không được làm ta sợ.”

Trần Kính Tông vẫn cứng đờ như cũ.

Hoa Dương sờ cổ tay của hắn, ra lệnh: “Nhanh qua đây, ôm lấy ta.”

Nàng muốn một cái ôm chặt nhất, chặt đến mức nếu có con côn trùng nào bò lên, sẽ đυ.ng Trần Kính Tông trước, sau đó bị hắn tát chết ngay tại chỗ.