Hoa Dương gật gật đầu, nhận lấy cây ô giấy màu xanh có cảnh mưa Giang Nam từ tay nàng ấy.
Nha hoàn vừa đi, Trần Kính Tông lập tức cởϊ áσ ngoài, rồi ném vào trong ngực Hoa Dương.
Tuy rằng hắn mới khởi công làm việc không bao lâu, nhưng mà việc làm này rất tốn sức, khiến áo ngoài dính đầy mồ hôi, không đợi chiếc áo rơi xuống người nàng, Hoa Dương đã vội vàng duỗi tay vung lên, ghét bỏ vứt cái áo xuống đất.
Vứt xong chiếc áo, Hoa Dương đặt cái ô xuống, chắn nửa người trên lõα ɭồ của Trần Kính Tông, chỉ có thể nhìn ống quần của hắn.
Trần Kính Tông nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn bung ô của nàng, hắn tiếp tục làm việc, ngoài miệng lại nói: “Ôm cũng đã ôm rồi, có gì mà nàng không dám nhìn?”
Hoa Dương: “Chàng lại không biết giữ miệng, thì ta sẽ đi đây.”
Quả nhiên Trần Kính Tông ngậm miệng lại, vốn hắn đang làm việc, bên người lại có mỹ nhân bồi, đương nhiên sẽ càng có vui vẻ hơn.
Lực chú ý của Hoa Dương rơi xuống công việc trên tay của hắn.
Công công và bà bà đưa tòa hoa viên này giao cho Trần Kính Tông, Trần Kính Tông chỉ lo làm việc, nên không biết gì về bố trí việc trồng hoa cỏ, hoặc chính hắn không có hứng thú, dù sao Hoa Dương cũng đang nhàn rỗi, vẽ vẽ xóa xóa rồi sửa sửa, cuối cùng cũng hoàn thiện một bản vẽ rồi đưa cho hắn.
Dựa vào điều kiện hiện tại của Trần gia, bản vẽ của Hoa Dương rất đơn giản, đại bộ phận mặt đất ở Tây viện đều rải đá cuội, để lại một ít con đường đá màu xanh, mấy chỗ còn lại là đất, để trồng hai cây phong hoặc cây mẫu đơn, hoặc trồng một hàng tre xanh dọc theo bức tường, rồi đặt một bộ bàn ghế đá, đảm bảo tuy hoa viên nhỏ nhưng vẫn đầy đủ. Nếu không thể đào hồ làm cảnh non nước, thì có thể làm một hòn non bộ, rồi trồng mấy cây sen nhỏ.
Hiện tại Trần Kính Tông đang trộn bùn đất, rồi trải bùn trên mặt đất, sau đó ấn từng viên đá cuội xuống.
Màu sắc từng viên đá đều khác nhau, có thể tạo thành một bức tranh cát tường, như “Ngũ bức bổng thọ”, “Liên niên hữu ngữ”.
Khi Trần Kính Tông nhìn bức tranh vẽ, mày nhăn thành chữ xuyên 川: “Nàng đang cố ý tra tấn ta.”
Hoa Dương: “Sau này ta sẽ thường đến hoa viên này, đương nhiên muốn một hoa viên xinh đẹp một chút.”
Trần Kính Tông tưởng tượng nàng thong thả bước chậm ở hoa viên nhỏ này, nơi nàng dẫm lên là con đường hắn tự mình làm, nơi nàng nhìn thấy là hoa cỏ tự hắn trồng ra, hắn yên lặng nhịn xuống.
Tâm tình của nàng tốt, hắn mới có càng nhiều cơ hội, hiện tại vất vả chút, cuối cùng người được tiện nghi đương nhiên là hắn.
Trần Kính Tông ngồi xổm xuống bắt đầu ấn đá cuội xuống đất, cây ô của Hoa Dương không thể rũ xuống thấp hơn nữa, tấm lưng rộng lớn của nam nhân xuất hiện trong đôi mắt nàng.
Vai lưng rắn chắc, cánh tay thon dài, gương mặt trời sinh đã anh tuấn của hắn, trường mi tú mục.
Một giọt mồ hôi như hạt đậu từ đầu vai hắn lăn xuống, chảy dọc theo làn da bóng loáng, rồi biến mất ở chỗ eo bụng.
Không chờ Hoa Dương tiếp tục truy tìm giọt mồ hôi đó, Trần Kính Tông bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
Hoa Dương lập tức quơ quơ quạt tròn, tầm mắt của nàng loạn chuyển nhìn về phía xa.
Trần Kính Tông ném một hòn đá cuội trên tay, hỏi nàng: “Nàng có muốn thử làm hay không?”
Hoa Dương ghét bỏ nói: “Quá bẩn.”
Trần Kính Tông: “Ta ôm nàng, nàng chỉ cần ấn từng viên đá cuội xuống, bảo đảm sẽ không dính chút bùn nào.”
Trong hoa viên tùy thời có người tiến lại đây, Hoa Dương sao có thể bồi hắn chơi như vậy được?
Nàng cầm ô đứng lên, làn váy gấm màu tuyết trắng theo từng bước đi của nàng mà lay động, bóng dáng nàng dần dần đi xa.
Trần Kính Tông nghiêng đầu, nhìn đến bóng dáng tinh tế thướt tha kia hoàn toàn biến mất, hắn mới cười cười, cúi đầu tiếp tiếp ấn đá.
.
Thời tiết càng ngày càng nóng, Hoa Dương cũng không nghĩ đến việc đến hoa viên nhìn Trần Kính Tông làm việc.
Thời gian trôi nhanh, thấm thoát đã đến cuối tháng năm, một buổi chiều hoàng hôn, Trần Kính Tông người đầy mồ hôi đã trở lại, lúc này Hoa Dương đang nhàn nhã ngồi dưới bóng cây, cái bàn bên cạnh đặt một dĩa sơn trà màu cam, một dĩa dâu tằm màu đỏ tím.
“Cuộc sống của nàng thật ung dung thoải mái.”
Trần Kính Tông khát nước, dứt khoát ngồi bên cạnh ghế nằm của Hoa Dương, cầm lấy một chén trà duy nhất trên bàn, ngửa đầu uống hết.
Trong trù phòng, Triều Nguyệt vừa định đi ra, thấy một màn như vậy thì lập tức lui trở về.
Người vốn hầu hạ bên cạnh công chúa là Triệu Vân, càng vội vàng chạy về phía phòng nước, trong viện chỉ còn đôi vợ chồng.
Hoa Dương không ngăn Trần Kính Tông dùng chén trà của nàng, chỉ có thể dùng cây quạt tròn che cái mũi của nàng lại, thúc giục hắn nói: “Chàng một thân đầy mồ hôi, nhanh đi tắm gội đi!”
Trần Kính Tông cầm lấy dĩa dâu tằm kia đặt trên đầu gối, vừa bỏ một trái vào trong miệng vừa quay đầu đi.
Tuy Trần Kính Tông vội vàng xây dựng hoa viên, lâu lâu cũng trộm chạy vào núi, mỗi lần đi ra đều mang về chút đồ ăn hoang dã, một phần đưa đến viện Tam tẩu để dưỡng thai, một phần để hai vợ chồng trộm ăn để bồi dưỡng cơ thể.
Trần Kính Tông không có gì thay đổi, nhưng lại khiến cơ thể Hoa Dương vốn vì bôn ba đường xá xa xôi khiến bản thân đã mảnh mai càng ốm yếu hơn, đã bồi dưỡng trở lại, như gương mặt xinh đẹp của nàng đã mượt mà như trước, tựa như đóa hoa mẫu đơn trở về thời khắc mỹ lệ nhất. Nếu nàng đứng, sẽ có phần tự phụ của một công chúa không thể khinh nhờn, nhưng nếu nàng lười biếng nằm ở một chỗ, thì càng giống trái cây ngon lành mời người đến hái.
“Ta bận cả một ngày, cánh tay đều mệt mỏi không nâng dậy được, nàng giúp ta tắm đi.”
Trần Kính Tông lơ đãng nói ra một lời rất “bình thường”.