Sổ ghi chép có ghi lại khi công công làm quan vài thập niên, quan viên địa phương và họ hàng đã gửi một số tiền hiếu kính đến tổ trạch.
Triều đình đặt tội danh số tiền hối lộ này đẩy lên đầu công công.
Người sáng suốt có thể nhìn ra, mười hai vạn lượng bạc trắng này là do phu thê Trần Đình Thực và Tề thị thay cha chồng ở kinh thành xa xôi nhận lấy, cho nên số bạc này mới được giấu tại Đông viện, nơi đôi phu thê này đang ở, sổ sách còn được giấu ở dưới đáy cái gương của hồi môn của Tề thị!
Đời trước Hoa Dương đến Lăng Châu, trong lòng nàng không thoải mái, đa số thời gian đều nghĩ ngơi ở Tứ Nghi đường, đối với những chuyện xảy ra ở Trần trạch đều không có hứng thú đi tìm hiểu, càng không đặt đôi phu thê Trần Đình Thực và Tề thị, hai tiểu dân ở trong trấn nhỏ đặt trong mắt. Sau khi trọng sinh, Hoa Dương nhớ kỹ tội danh “tham ô nhận hối lộ”, mới cố ý gọi Trân Nhi và Châu Nhi cẩn thận hỏi thăm một số chuyện của một nhà năm người bên Đông viện.
Trần Đình Thực, nói dễ nghe thì thật thà phúc hậu, nói khó nghe chính là hèn nhát vô dụng, việc lớn việc nhỏ trong nhà đều không được làm chủ.
Tề thị khôn khéo thông minh, nắm giữ mọi chuyện ở Trần gia, nói một sẽ không có hai.
Trần Kế Tông là con trai độc nhất của đôi phu thê này, phụ thân yếu đuối quản không được hắn ta, Tề thị có thể quản nhưng lại chọn cách dạy nuông chiều, khiến hắn ta ngày càng kiêu căng ngạo mạn, Trần Kế Tông nghiễm nhiên trở thành một bá vương ở Thạch Kiều trấn.
Ngoài ra thê tử, nhi tử của Trần Kế Tông, một người thì nghe lời Tề thị, một người chỉ là một hài tử chỉ biết bú sữa, không cần quan tâm.
Vậy mười hai vạn lượng bạc trắng kia, Hoa Dương đoán rằng Tề thị mới là chủ mưu, Trần Đình Thực lại không có lá gan đó.
Dã tâm của Tề thị đều thể hiện rõ trước mặt nàng, trước khi bọn họ theo công công trở về đây, quản sự của tổ trạch còn là biểu ca ruột của Tề thị!
Đột nhiên, một bàn tay to nắm lấy chân nàng.
Hoa Dương hoảng sợ, cây quạt trong tay theo bản năng mà đi đánh cái tay đó.
“Bốp” một tiếng, cây quạt đập mạnh vào tay Trần Kính Tông.
Khi nàng nhìn thấy là Trần Kính Tông, Hoa Dương ngồi dậy, tức giận đạp chân.
Trần Kính Tông vừa nắm lấy mắt cá chân của nàng, vừa cố gắng lấy món đồ trong túi ra, nhìn thấy Hoa Dương bực bội như vậy, hắn cười cười, tầm mắt hạ xuống.
Hoa Dương mặc váy, hiện tại bị hắn giữ chặt một chân, nghĩ cũng biết hắn đang nhìn thấy cái gì.
Nàng lập tức che làn váy lại!
Trần Kính Tông ấn chân nàng xuống, như có như không vuốt ve, làm chuyện ngả ngớn như vậy mà hắn còn chất vấn Hoa Dương: “Buổi sáng lúc ăn tết, sao nàng lại sờ đùi ta?”
Hoa Dương:…
Hắn còn có mặt mũi mà nói ra!
“Ta có sờ sao? Người khác đều vì lão thái thái mà bi ai, muốn chàng giả vờ cũng không thèm giả vờ một chút, nên ta mới véo đùi chàng để nhắc nhở.”
Trần Kính Tông tỏ vẻ bất ngờ: “Véo? Thôi được rồi, chỉ trách ta da dày thịt béo, còn tưởng rằng nàng nổi sắc tâm với ta.”
Hoa Dương: ...
Trần Kính Tông buông mắt cá chân của nàng xuống, ngồi ở bên cạnh, tìm tòi nghiên cứu mà nhìn nàng: “Nàng đang suy nghĩ cái gì? Lúc trước khi ta tiến vào phòng, nàng giống như phòng sắc lang vậy.”
Lúc nãy hắn mới vào cửa, nhìn thấy hình ảnh đầu tiên chính là bóng dáng nàng nằm trên chiếc giường, dáng vẻ lười nhác trêu ghẹo ánh mắt của người khác.
Hoa Dương không để ý tới những lời nói không đứng đắn của hắn, rút chân về trong vạt áo, nàng lắc lắc cây quạt, thấp giọng nói: “Nhân duyên của chàng kém như vậy sao, phụ thân không thích chàng, nhị thẩm của chàng dường như rất bất mãn với chàng, lời nói của chàng vào buổi sáng nay, nếu không phải do chàng có da mặt dày, đổi thành người khác chắc phải quỳ xuống ăn năn.”
Trần Kính Tông nhìn gương mặt nàng bị chiếc quạt tròn che đậy, ngạc nhiên nói: “Sao nàng lại quan tâm chuyện nhà của ta như vậy?”
Một công chúa cao cao tại thượng, rất khinh thường nghị luận chuyện nhà cửa thị phi.
Hoa Dương “hừ” một tiếng, nói: “Ai kêu ta đã gả cho chàng chứ, ta cũng phải phòng người khác vì chàng mà giận chó đánh mèo lên người ta.”
Trần Kính Tông: “Chuyện này nàng có thể yên tâm, những người đó dù có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám trêu chọc cành vàng lá ngọc trong cung.”
Hoa Dương đặt cây quạt xuống, không kiên nhẫn nói: “Chàng chỉ cần nói cho ta biết, quan hệ giữa chàng và Tề thị như thế nào thôi.”
Trần Kính Tông: “Không như thế nào cả, một người như ta, người ngại cẩu ghét, không thân với ai.”
Hoa Dương cười, hắn cũng biết tự mình hiểu lấy mình đấy.
Tuy nhiên, Trần Kính Tông không hề kính trọng người thẩm như Tề Thị, với nàng mà nói đây là tin tức tốt, hành động tương lai của nàng sẽ thuận tiện hơn.
Nhưng vì sao đệ đệ nàng lại hận Trần Đình Giám như vậy, sau khi hồi kinh nàng sẽ lưu ý việc này rồi tìm cách hóa giải.
Nhưng trước mắt, nàng phải diệt trừ tận gốc mầm tai họa ở tổ trạch Trần gia, chỉ cần nàng ngăn cản những “tội danh” khiến công công không thể nào giải thích được, dù tương lai đệ đệ nàng muốn diệt trừ Trần gia, thiếu những chứng cứ phạm tội này, đệ đệ nàng sẽ không giống như xử đám người Trần Bá Tông, không đến mức nghiêm trọng phải sung quân đến biên cương.