Chương 11: Hắc nguyệt quang muốn phá sản

Hạ Tranh khi ăn cơm rất trầm lặng, suốt bữa gần như không nói gì.

Trong khi đó, Thời gia trên bàn ăn thường vừa trò chuyện vừa ăn uống, không quá chú ý tới điều này. Còn Thời Tự lại là người nói nhiều, nên sự im lặng trong bữa ăn khiến cậu cảm thấy hơi khó chịu.

Hơn nữa, cậu có một vài thắc mắc muốn hỏi Hạ Tranh. Bởi vậy, trong vô thức cậu liên tục nhìn về phía đối diện nơi Hạ Tranh đang ngồi. Việc này khiến Hạ Tranh khó lòng mà không nhận ra.

"Có chuyện gì muốn nói à?" Hạ Tranh đặt muỗng xuống hỏi.

Thời Tự giật mình, ậm ừ một tiếng, sau khi nuốt hết thức ăn trong miệng, cậu ngập ngừng: "Thật ra tôi muốn hỏi, anh định giải quyết chuyện sao chép này thế nào, nhưng..."

Thời Tự cử động ngón tay khẽ liếc mắt về phía Hạ Tranh hy vọng đối phương tự hiểu ý. Dù sao, cậu cũng chỉ là một nhân viên mới vào công ty, việc hỏi những chuyện như vậy có phần không thích hợp.

Hạ Tranh khẽ nhếch môi: "Cậu sợ ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi khi ăn cơm hay là sợ không có gì để nói nữa, khiến tôi không vui?"

"Đều có." Thời Tự trả lời.

Hạ Tranh chăm chú nhìn Thời Tự, nhận ra rằng người mới này thật thú vị: "Vậy cậu nghĩ tôi sẽ xử lý thế nào?"

"Tôi không biết" Thời Tự lắc đầu trước, nhưng sau vài giây suy nghĩ, cậu lên tiếng: "Sáng nay, tôi có tra cứu trên mạng. Trương Biên nói không sai, pháp luật về vấn đề sao chép vẫn chưa nghiêm ngặt lắm. Nếu công ty chúng ta thật sự mời một luật sư giỏi chuyên về lĩnh vực này để ra tòa, cũng không phải là không có cơ hội chiến thắng."

"Nhưng mà... tôi xem xét kỹ thì thấy, Trương Biên thực sự ăn cắp, không chỉ một nguồn mà còn từ nhiều nguồn khác nhau. Nếu vì pháp luật không chặt chẽ mà thắng kiện, chẳng phải là hành động gian dối sao?"

Khi nói đến đây, giọng của Thời Tự nhỏ dần, tay cậu khẽ cọ đũa vào thành bát, tiếng động cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Những lời này không dễ nghe, không nên tùy tiện nói ra, đặc biệt là trước mặt ông chủ. Thế nhưng, Thời Tự không thể kiềm chế được.

Sau khi nói xong, cậu có chút bối rối không dám nhìn thẳng Hạ Tranh. Tuy nhiên, Hạ Tranh không hề tỏ ra giận dữ, chỉ hơi bất ngờ nhìn Thời Tự vài giây rồi cười: "Không ngờ cậu lại có tinh thần trọng nghĩa như vậy."

Thời Tự nghe vậy cảm thấy hơi xấu hổ. Khi cảm giác ngượng ngùng này xuất hiện, cơ thể cậu thường có thói quen nghịch tóc. Tay vừa giơ lên, chưa kịp chạm vào đầu đã bị Hạ Tranh nhanh chóng nắm lấy.

"Tay toàn nước tương mà định đưa lên đầu sao?" Hạ Tranh nói, ánh mắt khẽ trêu chọc.

Tiếng cười trầm thấp từ đối diện truyền đến, lúc này Thời Tự mới nhận ra tình huống, càng thêm lúng túng. Cậu vội vàng cười nói: "Ôi trời, tôi quên mất."

Hạ Tranh cũng bật cười, thấy Thời Tự đã lấy lại bình tĩnh liền thu tay về.

Để xóa tan sự bối rối, Thời Tự cầm một chiếc càng cua trên tay ho khan nhẹ một tiếng rồi tiếp tục câu chuyện dang dở: "À, tôi từng rất hâm mộ một họa sĩ tranh châm biếm. Tác phẩm của anh ấy bị một kẻ khác sao chép, nhưng người đó lại không thừa nhận. Hơn nữa, kẻ sao chép còn rất có tiếng trong giới, đã kích động fan của mình trên mạng tấn công họa sĩ ấy, đến mức anh ấy phải từ bỏ nghề và tự sát."

"Nghe nói đến bây giờ, họa sĩ đó vẫn phải sống trong viện dưỡng lão vì cú sốc tinh thần quá lớn. Tôi yêu thích nhất một trong những tác phẩm của anh ấy, nhưng giờ chỉ mới hoàn thành được một nửa. Có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ được biết đến cái kết của nó."

"Chính vì vậy" Thời Tự nhìn thoáng qua Hạ Tranh thành thật nói "Tôi rất ghét việc sao chép."

Khi Thời Tự nói, Hạ Tranh vẫn chăm chú lắng nghe, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

Sau khi Thời Tự dứt lời, Hạ Tranh không vội đáp lại như thể đang chìm trong suy nghĩ, đồng thời quan sát kỹ lại chàng trai trẻ ngồi trước mặt.

Thời Tự cúi đầu, không nhìn thẳng vào Hạ Tranh nhưng qua ánh mắt liếc trộm cậu để ý đến những ngón tay thon dài của người đàn ông.

Quả nhiên, người đẹp thì mọi thứ đều đẹp, kể cả bàn tay kia với các khớp xương cân xứng tinh tế. Nhìn vào, người ta có cảm giác như đó là đôi tay của một nghệ sĩ, hoàn toàn có thể làm mẫu cho dấu ấn nghệ thuật.

Chỉ có một điều không hoàn hảo, đó là móng tay của Hạ Tranh không có màu hồng nhạt khỏe mạnh mà hơi nhợt nhạt, trắng bệch. Khi chạm vào da người, đôi tay ấy có cảm giác lạnh lẽo, khiến Thời Tự nghĩ rằng sức khỏe của hắn không được tốt lắm.

Ơ! Ngón giữa của anh ấy còn có một vết lõm nhỏ ư?

Sự tò mò trong lòng Thời Tự trỗi dậy, khiến cậu không kìm được mà vươn tay chạm nhẹ vào.

"Hả?"

"Ở đây... là hình xăm sao?"

Nhìn theo ánh mắt Thời Tự nơi cậu chạm vào, Hạ Tranh cười đáp: "Không phải, đây là vết sẹo để lại sau một trận đánh nhau."

"A? Anh còn đánh nhau nữa sao? Không phải anh là học sinh gương mẫu à?" Thời Tự ngạc nhiên hỏi.

Hạ Tranh nhướng mày: "Ai nói học sinh gương mẫu thì không thể đánh nhau?"

Nói xong, hắn chậm rãi tiếp lời, giọng đầy ẩn ý: "Cậu dường như hiểu tôi rất rõ nhỉ?"

Trái tim nhỏ của Thời Tự bỗng chốc run lên, cậu vội vàng giải thích: "Trước đây, khi tôi học đại học, trường của anh ở ngay bên cạnh. Anh là người nổi tiếng trong trường, nên tôi có nghe qua đôi chút."

Hạ Tranh chưa từng xem qua hồ sơ của Thời Tự, nghe thấy hai người học ở những trường gần nhau, hắn có chút bất ngờ. Lại nhớ đến lần đầu gặp Thời Tự, cậu đã mắng mình là "khốn nạn", Hạ Tranh càng chắc chắn rằng giữa hai người có một loại "duyên phận" nào đó. Hắn cố tình trêu chọc: "Chỉ là nghe nói thôi sao?"

Lần này, Thời Tự im lặng như gà nhất quyết không hé răng thêm câu nào.

Hạ Tranh cũng không thực sự muốn suy ngẫm sâu về cái gọi là "duyên phận" giữa hắn và Thời Tự, mà khéo léo đưa câu chuyện trở lại: "Nếu cậu là người phụ trách của công ty, cậu sẽ xử lý chuyện này thế nào?"

"Xin lỗi, bồi thường." Thời Tự trả lời ngay lập tức.

"Vậy nếu tôi thuê người thắng kiện thì sao?" Hạ Tranh tiếp tục hỏi.

Nghe vậy, Thời Tự im lặng trong giây lát. Cậu ngước nhìn khuôn mặt của Hạ Tranh, không chắc liệu ông chủ chỉ hỏi một cách tùy tiện, hay thực sự muốn biết suy nghĩ của mình.

Sau một chút do dự, Thời Tự vẫn quyết định nói ra: "Có lẽ sẽ có chút thất vọng..."

Những lời này nghe có vẻ còn đường đột hơn cả lúc mới gặp mặt. Cậu chỉ mới đến đây mấy ngày, tình cảm dành cho công ty có là bao, mà đã nói đến "thất vọng." Vừa dứt lời, Thời Tự lập tức chú ý đến phản ứng của Hạ Tranh.

Nhưng Hạ Tranh không tỏ ra quá nhiều cảm xúc, chỉ khẽ mỉm cười, gật đầu: "Biết rồi."