Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Sở Hữu Hệ Thống Đế Vương

Chương 7: Phiền phức tìm tới cửa?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mấy ngày qua, Lan Vân dồn hết sức lực vào tu luyện Thu Thủy Kiếm và hấp thu linh khí thông qua Hóa Thủy Quyết. Nhờ có song linh căn với sự hỗ trợ từ Thủy Linh Căn mới, tốc độ tu luyện của cô tăng nhanh chóng mặt. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô đã đột phá lên Ngưng Khí tầng bốn đỉnh phong. Điều này khiến cô vô cùng phấn khích, trong lòng cảm thấy thoải mái và tự tin hơn nhiều so với lúc mới xuyên không.

Lúc này, cô đang tập trung luyện kiếm tại tiểu viện của mình, cảm nhận từng tia linh khí từ nước thấm vào cơ thể, mỗi nhát kiếm vung lên lại như một dòng nước lạnh giá xé toạc không khí. Tâm trạng cô đang ở đỉnh cao thì đột nhiên bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn.

Lan Vân nhíu mày, tay vẫn cầm kiếm nhưng bước đến mở cửa.

Trước mặt cô là một nữ tử cao gầy với dáng người thanh thoát, mặc bộ y phục màu xanh biếc lung linh. Mái tóc đen dài buông xõa, làn da trắng như tuyết khiến vẻ đẹp của cô như một đóa hoa nở trong sương sớm, dịu dàng và thanh nhã. Đặc biệt là đôi mắt sáng, tĩnh lặng nhưng ẩn chứa sự tò mò và thiện chí. Nhìn tổng thể, nữ tử này sở hữu dáng vẻ tấn công phòng thủ hoàn hảo, ngực tấn công, mông phòng thủ, khiến bất cứ ai cũng khó có thể dời mắt.

Trong đầu Lan Vân chỉ xuất hiện một suy nghĩ đơn giản: Đẹp quá.

Nữ tử này chính là Từ Lăng, đệ tử được Từ Cô – trưởng lão của Huyền Âm Cung – nuôi dưỡng từ nhỏ. Từ Lăng có tư chất cao, lại tính tình hòa nhã, nên rất được lòng mọi người trong môn phái. Mới mười sáu tuổi, cô đã đạt đến tu vi Ngưng Khí tầng tám, một tốc độ mà bao người mơ ước. Tuy nhiên, Lan Vân hiểu rằng sự xuất hiện của Từ Lăng hôm nay không phải chỉ đơn giản là một cuộc viếng thăm xã giao.

Lan Vân liếc nhìn Từ Lăng, nửa cảnh giác nửa tò mò hỏi: “Ngươi đến tìm ta có việc gì?”

Từ Lăng nhẹ nhàng cúi đầu, dáng vẻ lễ phép nhưng vô cùng tự nhiên. Nàng mỉm cười, giọng nói êm dịu: “Ta là Từ Lăng, được Từ cô trưởng lão nuôi dưỡng từ nhỏ. Nghe nói sư tỷ gần đây gặp chuyện không may, ta muốn tới thăm và kết giao.”

Lan Vân nghe đến đây, đôi mắt thoáng ánh lên sự nghi ngờ. Kết giao? Trong lòng cô hiểu rõ mối quan hệ phức tạp trong môn phái, đặc biệt là liên quan đến cái chết của Lưu Tinh. Từ Cô rõ ràng rất bất mãn vì không điều tra ra được hung thủ gϊếŧ cháu gái mình, làm sao lại để đệ tử thân tín đến “kết giao” một cách dễ dàng như vậy?

Nhưng nhìn dáng vẻ chân thành của Từ Lăng, Lan Vân cũng không thể hiện sự bất mãn. Cô thầm tính toán trong lòng, có lẽ Từ Lăng không biết ý định thật sự của Từ cô. Nàng này chỉ đơn thuần muốn kết bạn. Tuy nhiên, Lan Vân không thể dễ dàng tin tưởng.

“Đa tạ ngươi đã đến thăm. Ta chỉ là một đệ tử ngoại môn, không dám làm phiền Từ sư muội phải tự mình đến đây.” Lan Vân đáp lại với nụ cười nhã nhặn nhưng giữ khoảng cách.

Từ Lăng không để ý đến sự xa cách đó, nàng nhìn quanh tiểu viện của Lan Vân, ánh mắt dừng lại trên thanh kiếm mà Lan Vân đang luyện. “Sư tỷ luyện kiếm pháp gì mà linh hoạt như vậy? Kiếm chiêu rất đẹp, tựa như nước mùa thu,” Từ Lăng nói với vẻ hứng thú thật sự.

Lan Vân nhướng mày, không ngờ Từ Lăng lại tinh mắt đến vậy, có thể nhận ra đặc điểm của Thu Thủy Kiếm chỉ trong vài lần nhìn thoáng qua. Điều này cho thấy cô không phải là một đệ tử tầm thường.

“Chỉ là chút kiếm pháp đơn giản thôi,” Lan Vân trả lời, vẫn cố giữ cho mình vẻ kín đáo. “Muội muốn vào trong ngồi một chút không?”

Từ Lăng mỉm cười, bước vào tiểu viện một cách tự nhiên, không hề có vẻ gì là đến để dò hỏi hay điều tra. Điều này khiến Lan Vân không khỏi suy nghĩ. Rốt cuộc Từ Lăng đến đây với mục đích gì? Là do lệnh của Từ Cô, hay chỉ đơn giản là nàng muốn kết bạn như vẻ bề ngoài?

Dù thế nào, Lan Vân biết rằng phiền phức đã tìm tới cửa, và cô phải chuẩn bị cho những gì sắp tới.
« Chương TrướcChương Tiếp »