Chương 3: Trở lại Huyền Âm Cung

Sáng hôm sau, Lan Vân đứng trước cổng lớn của Huyền Âm Cung, lòng đầy lo lắng. Cô biết rõ cái chết của năm nữ đệ tử kia sẽ gây rắc rối lớn. Trong số họ, Lưu Tinh là người có tu vi cao nhất, đạt đến Luyện Khí trung kỳ. Nếu chuyện này không được xử lý khéo léo, cô sẽ không thể thoát khỏi sự truy cứu, thậm chí có thể đối mặt với án tử. Dù có Trưng Nhị làm hộ vệ, nhưng Lan Vân hiểu rõ cô cần phải giải quyết vấn đề này bằng mưu trí, chứ không thể dựa hoàn toàn vào sức mạnh.

Lan Vân nghĩ đi nghĩ lại. Sau đó, cô quyết định sẽ tận dụng tình huống hiện tại: vẻ ngoài đầy thương tích của cơ thể cô sau trận truy sát ngày hôm qua. Nếu muốn làm cho câu chuyện của mình thuyết phục, cô cần có thêm bằng chứng. Cô nhớ lại sức mạnh của Trưng Nhị, đặc biệt là ngọn Lam Ngân Bá Vương Thương cùng với thuộc tính hỏa mãnh liệt của nó. Một ý tưởng liều lĩnh lóe lên trong đầu cô.

"Trưng Nhị," Lan Vân quay sang người nữ tướng huyền thoại, giọng trầm thấp nhưng dứt khoát, "ta cần ngươi đâm một thương vào đùi ta."

Trưng Nhị nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, nhưng không chút phản đối. "Bệ hạ, ngài chắc chắn chứ? Thương này mang hỏa lực, có thể gây ra thương tổn không nhẹ."

"Ta biết," Lan Vân đáp, "nhưng nếu không làm vậy, ta không có cách nào thuyết phục được Huyền m Cung rằng ta không phải kẻ gϊếŧ hại đồng môn. Thương này sẽ là bằng chứng cho việc ta chỉ là nạn nhân của một cuộc truy sát."

Trưng Nhị gật đầu, không nói thêm gì. Cô từ từ cô Lam Ngân Bá Vương Thương lên, nhắm vào đùi Lan Vân. Một ngọn lửa xanh mờ ảo tỏa ra từ ngọn thương, và ngay lập tức, nó đâm xuyên qua đùi cô. Lan Vân cảm thấy một cơn đau dữ dội lan ra khắp cơ thể, nhưng cô cắn răng chịu đựng, không phát ra tiếng kêu. Cả chân cô bỗng chốc bốc cháy, nhưng ngọn lửa nhanh chóng tan biến, để lại vết thương cháy xém.

"Xong rồi," Trưng Nhị thu thương lại, ánh mắt không chút dao động.

Lan Vân thở dốc, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, nhưng cô biết việc này là cần thiết. Nhìn vết thương, cô cảm thấy kế hoạch của mình đã hoàn hảo hơn.

Sau khi băng bó sơ qua, cô lê bước vào Huyền Âm Cung, cơ thể chật vật và khốn đốn. Khi đến trước phòng của chấp sự, cô ngã quỵ xuống đất, máu thấm qua băng vải, khiến mọi người xung quanh hoảng hốt. Tiếng động nhanh chóng thu hút sự chú ý của các chấp sự.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Một nữ chấp sự nhanh chóng chạy tới, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Lan Vân cố gắng nâng đầu lên, giọng yếu ớt, "Bẩm chấp sự, chúng đệ tử đã gặp phải một tên hỏa tu vô cùng lợi hại trong Sâm Lâm."

Cô bắt đầu kể lại toàn bộ câu chuyện, từ lúc phát hiện ra gốc Trúc Anh thụ cho đến khi gặp phải một gã nam tử tu luyện Hỏa Công, cầm mộc thương trên tay và ra tay cướp giật. Gã tu sĩ này có tu vi Luyện Khí tầng năm viên mãn, vượt xa sức chống cự của nhóm đệ tử. "Các sư tỷ... đã cố gắng cản hắn để ta có thể chạy về báo tin. Nhưng... ta không biết họ còn sống hay không..." cô khéo léo thêm vào vẻ đau khổ, nước mắt chảy xuống, và cả cơ thể cô run rẩy như muốn gục ngã vì kiệt sức.

Câu chuyện của Lan Vân khiến các chấp sự và đệ tử xung quanh rúng động. Một đệ tử ngã gục đầy thương tích trở về, năm đồng môn biến mất, và một hỏa tu mạnh mẽ với tu vi Luyện Khí tầng năm? Tình hình càng trở nên nghiêm trọng hơn khi có sự can thiệp của một kẻ có tu vi cao như vậy.

"Ngươi có thể mô tả tên hỏa tu đó không?" chấp sự trưởng hỏi, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Lan Vân.

Lan Vân cúi đầu, cố gắng mô tả: "Hắn cao lớn, trên người mặc hỏa y đỏ rực, gương mặt có một vết sẹo dài từ mắt đến cằm. Trong tay hắn cầm một cây mộc thương phát ra hỏa quang rất mạnh."

Chấp sự trưởng gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn đầy sự nghi ngờ. Nàng không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai trong một tình huống phức tạp như thế này. Tuy nhiên, với vẻ ngoài khốn khổ và thương tích nghiêm trọng của Lan Vân, nàng không thể phủ nhận rằng câu chuyện này có vẻ hợp lý.

"Ta sẽ điều tra việc này," chấp sự trưởng nói, giọng lạnh lùng. "Nếu ngươi không nói thật, Huyền m Cung sẽ không tha cho ngươi."

Lan Vân cúi đầu, không đáp, chỉ lặng lẽ cảm ơn vì đã qua được một cửa ải khó khăn. Trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng nhận thức rõ rằng cô vẫn đang đi trên một sợi dây mỏng manh giữa sự sống và cái chết.