Chương 2: Trận chiến đầu tiên của Trưng Nhị

Lan Vân vẫn chưa quen với cơ thể này, cô cảm nhận rõ ràng sự mệt mỏi và yếu ớt từ nguyên chủ mà mình vừa xuyên vào. Cô ta là một đệ tử ngoại môn của Huyền m Cung, tu vi chỉ đạt Ngưng Khí tầng ba – một cấp bậc quá thấp so với những kẻ mạnh mẽ khác trong thế giới tu tiên này. Dù vậy, điều khiến Lan Vân không thể lơ là là tình cảnh hiện tại.

Nguyên chủ cùng năm nữ đệ tử khác đã rời Huyền m Cung để đến rèn luyện trong một khu rừng sâu tên là Sâm Lâm. Ở đây, cô vô tình phát hiện ra một gốc Trúc Anh thụ quý hiếm – một loại thực vật huyền thoại có thể cho ra Trúc Anh quả, loại linh quả mà bất kỳ tu sĩ nào cũng ao ước. Với sự may mắn của mình, cô đã hái được Trúc Anh quả, nhưng điều đó cũng chính là nguyên nhân khiến tai họa ập đến. Nguyên chủ vốn không có quyền lực để bảo vệ tài sản quý giá này, và trong thế giới tu tiên, ai có bảo vật trong tay mà không đủ mạnh đều sẽ trở thành mục tiêu. Những đồng môn từng kết bạn với cô nhanh chóng lộ bản chất tham lam, đuổi gϊếŧ cô đến cùng hòng cướp đi trúc anh quả.

Lan Vân vẫn cảm nhận được sự đau đớn từ trận truy sát. Cô đã chạy thục mạng vào sâu trong Sâm Lâm, kiệt sức mà ngã gục. Khi cô mở mắt ra lần nữa, linh hồn của Lan Vân đã xuyên không vào cơ thể này.

"Hệ thống Đế Vương kích hoạt," giọng nói lạnh lùng lại vang lên trong đầu cô.

Lan Vân chưa kịp tiêu hóa hết thông tin thì tiếng bước chân vội vã vang lên từ phía sau. Những kẻ đuổi gϊếŧ đã đến gần.

Bốn bóng người lao ra từ trong bụi rậm, sắc mặt đầy sự khinh bỉ và tham vọng. Dẫn đầu là Lưu Tinh, một nữ đệ tử có tu vi cao nhất trong nhóm, đạt tới Ngưng Khí tầng năm. Cô ta liếc nhìn Lan Vân với ánh mắt như nhìn con mồi đã vào bẫy.

"Đường cùng rồi, đừng trách chúng ta. Chỉ cần giao ra Trúc Anh quả, ta có thể tha cho ngươi một mạng," Lưu Tinh cười lạnh, giọng đầy chế nhạo.

Lan Vân không đáp. Cô nhanh chóng cân nhắc tình thế. Nếu chỉ dựa vào sức mạnh của nguyên chủ, chắc chắn cô không có cửa thắng, nhưng bây giờ, cô không còn là cô gái yếu đuối kia nữa.

"Hệ thống, triệu hồi Trưng Nhị," cô lạnh lùng ra lệnh.

Trong khoảnh khắc, từ không trung xuất hiện một cơn lốc xoáy huyền ảo, và từ trong lốc đó, bóng hình của Trưng Nhị hiện ra. Nàng mặc chiến giáp uy nghiêm, tay cầm thanh **Lam Ngân Bá Vương Thương** – một ngọn thương dài với màu xanh thẫm, toát lên sát khí lạnh lùng.

"Thần Trưng Nhị, xin nghe lệnh bệ hạ!" Trưng Nhị quỳ gối trước Lan Vân, mắt sắc bén nhìn về phía những kẻ địch trước mặt.

Các nữ đệ tử khác thoáng kinh ngạc, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Lưu Tinh nghiến răng, ánh mắt đầy thù hằn. "Múa rìu qua mắt thợ? Chỉ là ảo ảnh, tưởng có thể dọa được ta sao?"

"Trưng Nhị," Lan Vân ra lệnh, giọng cứng rắn, "giải quyết bọn chúng!"

Trưng Nhị đứng thẳng dậy, thân hình cao lớn và uy vũ khiến những kẻ đối diện cảm thấy run rẩy. Nàng xoay nhẹ Lam Ngân Bá Vương Thương trong tay, khí thế mạnh mẽ toát ra khiến không khí xung quanh chao đảo.

Một tiếng hét sắc bén vang lên, Trưng Nhị lao về phía trước như một cơn bão. Lam Ngân Bá Vương Thương xé toạc không khí, vụt qua với tốc độ kinh hồn. Lưu Tinh chưa kịp phản ứng, đã thấy ngọn thương đâm xuyên qua ngực mình, máu bắn tung tóe.

Những đệ tử khác hốt hoảng, cố gắng rút lui, nhưng đã quá muộn. Trưng Nhị di chuyển như chớp, mỗi nhát thương đều chuẩn xác và tàn nhẫn. Trong vài giây ngắn ngủi, năm nữ đệ tử đều đã ngã xuống, không một ai còn sống sót.

Lan Vân nhìn cảnh tượng trước mắt, tim đập loạn. Đây là sức mạnh của những nhân vật huyền thoại mà cô có thể triệu hồi? Trưng Nhị thực sự quá đáng sợ, mỗi cú thương đều lạnh lùng và tuyệt đối không chút nhân nhượng.

Sau khi kết thúc trận chiến, Trưng Nhị quay về phía Lan Vân, quỳ gối: "Nhiệm vụ đã hoàn thành, bệ hạ."

Lan Vân hít một hơi thật sâu, cảm giác lẫn lộn giữa kinh ngạc và phấn khích. Với sức mạnh của hệ thống Đế Vương, cô không chỉ có cơ hội sinh tồn trong thế giới này, mà còn có khả cô trở thành kẻ thống trị. Trận chiến đầu tiên này là dấu hiệu khởi đầu cho một con đường đầy gian nan và quyền lực phía trước.

"Đứng lên, Trưng Nhị. Từ giờ, chúng ta sẽ không còn sợ bất kỳ ai," Lan Vân cười lạnh, ánh mắt ngời lên sự tự tin mới mẻ.