Hoa Ly là người cá.
Điểm này Cố Nhàn Ảnh đã sớm biết, nhưng từ lúc nàng lần đầu tiên gặp được Hoa Ly đến giờ vẫn luôn là bộ dáng người thường.
Cho nên lúc này đột nhiên nhìn thấy vảy trên đùi Hoa Ly, Cố Nhàn Ảnh đúng là ngơ ngác mất một lúc mới phục hồi được tinh thần. Nàng ngẩng đầu nhìn Hoa Ly, trong lòng còn chưa nghĩ xong đã thốt ra một câu: "Đuôi sao?”
Hoa Ly do dự lại có chút bất lực gật gật đầu, nhìn bộ dáng của y, Cố Nhàn Ảnh nhịn không được cảm thấy y sắp gấp đến độ suýt khóc, nhưng vẫn chịu đựng mím môi, mạnh mẽ lấy lại tinh thần.
Cố Nhàn Ảnh tất nhiên không thể để cho Hoa Ly lo lắng sợ hãi, nàng cúi đầu nhìn hai chân Hoa Ly, vén lên ống quần, những chiếc vảy nhỏ đang từng chút từng chút mọc đầy lên làn da trắng nõn.
Nàng trầm mặc trong chớp mắt, trong đầu nhanh chóng đem những quyển sách kinh thánh mà mình đã xem qua một lần, lại không có chút ghi chép nào về người cá, càng không nói đến phải ứng phó với loại tình huống này như thế nào, câu chuyện của người cá chỉ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, mà trước mắt thì hai người bọn họ lại không có nhiều thời gian để suy nghĩ.
Hoa Ly nhẹ nhàng túm lấy tay Cố Nhàn Ảnh.
Cố Nhàn Ảnh nhịn không được cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt, bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh người nọ lúc đưa Hoa Ly tới hơn bốn trăm năm trước.
Hắn nói Hoa Ly vì có thể đến được đây tìm nàng, không để ý tính mạng bản thân, thay đổi thể chất, cho nên mới có thể mê man như thế.
Nếu đã thay đổi thể chất, vì sao lại biến trở về?
Hoặc là nói loại thay đổi thể chất này cũng không thể giữ được lâu dài, có đôi khi vẫn sẽ biến trở về?
Cố Nhàn Ảnh nhanh chóng tự hỏi, nhìn sắc mặt tái nhợt của Hoa Ly, đột nhiên nhớ tới y mấy ngày nay thần sắc không ổn, có lẽ đã sớm bắt đầu không thoải mái, chỉ là sợ nàng phát giác ra sự khác thường nêm mới không chịu nói ra, thẳng đến hôm nay giấu diếm không được mới không thể không mở miệng.
Nàng nhìn chằm chằm Hoa Ly, lên tiếng thăm dò: "Bắt đầu từ khi nào thấy có chỗ không thích hợp? ”
Hoa Ly giật mình trong chớp mắt, rũ mắt nhỏ giọng nói: "Hôm nay. ”
Cố Nhàn Ảnh rơi vào im lặng, nhưng Hoa Ly lại hiểu lầm thần sắc nghiêm túc của Cố Nhàn Ảnh, sau khi nhìn thoáng qua, lập tức cắn môi thấp giọng tự thú nói: "Ngày hôm qua. ”
Cố Nhàn Ảnh thần sắc phức tạp nhìn Hoa Ly, lặp lại: "Ngày hôm qua? ”
Hoa Ly chột dạ vùi đầu xuống, cuối cùng buồn bực nói: "Năm ngày trước. ”
Cố Nhàn Ảnh: "..."
Thật kinh ngạc, tiểu tiên cá bé nhỏ nhà nàng đã học được thói xấu rồi, vậy mà lại đi nói dối.
Tuy rằng nàng còn không hoài nghi nhưng y lại tự mình thú nhận trước.
Nhưng mà Cố Nhàn Ảnh thật sự không tính toán những thứ này, thấy hai chân Hoa Ly ở trước mắt nàng bị một lớp vảy bao phủ, Cố Nhàn Ảnh thật sự không dám kéo dài nữa, cho dù không thể lập tức giải quyết, nhưng nàng cũng biết người cá thì nên sống trong nước, vừa nghĩ đến đây, nàng vội vàng đứng dậy nói: "Ngươi chờ một chút, ta dẫn ngươi đến ao nước ở phía sau. ”
Việc cấp bách trước tiên là đưa Hoa Ly vào trong nước, nghĩ như vậy, Cố Nhàn Ảnh rất nhanh đã đỡ Hoa Ly đứng dậy chạy về phía sau rừng hoa lê.
Nhưng mà lúc này hai chân Hoa Ly đã mềm nhũn đến run rẩy, ngay cả đứng cũng đứng không vững, dưới sự dìu đỡ của Cố Nhàn Ảnh nhưng chỉ mới đi ra được khỏi phòng thì khuôn mặt đã tái nhợt như tờ giấy.
Cố Nhàn Ảnh giương mắt nhìn Hoa Ly, do dự trong chớp mắt nói: "Quên đi. ”
Hoa Ly vẫn chưa hiểu nàng muốn nói gì, còn chưa kịp hỏi ra miệng, Cố Nhàn Ảnh đã cúi người ôm ngang người y.
Hai gò má của Hoa ly thoáng chốc đỏ lên.
Hoảng hốt mãi không tìm được chỗ trốn, cuối cùng lại to gan vùi đầu vào trong ngực Cố Nhàn Ảnh.
Cánh tay Cố Nhàn Ảnh bị tiểu tiên cá đυ.ng phải, trái tim trong lòng bỗng nhảy dựng lên, nhảy đến suýt nữa khống chế không nổi, đúng là không có cốt khí.
Bước chân nàng dừng lại trong chốc lát, nhẹ nhàng nói với Hoa Ly: "Đừng lo lắng, mặc kệ ngươi như thế nào, chúng ta cũng sẽ không tách ra. ”
Hoa Ly vốn còn xấu hổ đến mức không dám nhìn nàng, nghe thấy lời này thì bỗng giật mình, sau đó gắt gao túm lấy vạt áo Cố Nhàn Ảnh, như đang tính toán sẽ kéo như vậy cả đời.
Cố Nhàn Ảnh lo lắng cho Hoa Ly, không nói tiếp, chuyên tâm chạy đến ao nước, chỉ trong nháy mắt, hai người đã đến bên cạnh ao nước phía sau rưng hoa lê.
Lần trước Hoa Ly tỉnh lại cũng là ở nơi này.
Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Nhàn Ảnh tựa hồ thoáng yên tâm một chút, nàng cúi người đem Hoa Ly đặt ở trên một tảng đá lớn sạch sẽ bên cạnh ao, để cho hai chân Hoa Ly vừa lúc buông xuống ở trong ao.
Nước ao trong suốt, vạt áo phía dưới của Hoa Ly đều bị nước ao thấm ướt, Cố Nhàn Ảnh nhìn chằm chằm hai chân Hoa Ly, nhịn không được lên tiếng quan tâm nói: "Hiện tại cảm giác thế nào? ”
Hoa Ly nghe nhưng lại không trả lời, chỉ ngước mắt nhìn Cố Nhàn Ảnh, sắc mặt có chút cổ quái không được tự nhiên.
Cố Nhàn Ảnh không hiểu được vẻ mặt của Hoa Ly.
Nhưng mà ngay lúc nàng đang chưa hiểu, trước mặt đột nhiên truyền đến tiếng chọc thủng, là âm thanh vải bị nứt ra.
Cố Nhàn Ảnh còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy gấu áo và ống quần của Hoa Ly trước mặt đột nhiên nứt ra, sau đó, một tia sáng và bóng xanh chói lọi từ vạt áo dài quét ra, chấn động đến mức làm tầm mắt của nàng cũng bị mờ đi.
Tiếng nước phốc thông đột nhiên vang lên, chỉ trong nháy mắt, Cố Nhàn Ảnh phát hiện Hoa Ly trước mặt đã nhảy thẳng vào trong nước.
Nàng đứng ở mép nước vội vàng thò người nhìn xuống ao: "Hoa Ly! ”
Nhưng động tác của nàng bỗng dừng lại, cách mặt nước, nàng nhìn thấy được rõ tình hình trong đó.
Ánh mặt trời buổi sáng mùa xuân mềm mại mà sáng sủa, chiếu lên mặt nước trong xanh biến ảo thành từng mảng huỳnh quang. Lúc Cố Nhàn Ảnh nhìn xuống nước, nhìn thấy ánh mặt trời cùng màu xanh trong suốt đan xen thành một giấc mộng rực rỡ, biến ảo không ngừng.
Hoa Ly bơi qua bơi lại trong nước, động tác nhẹ nhàng mà tao nhã, quần áo ở trong nước trôi nổi nở rộ, hai chân nguyên bản phía sau đã bị một cái đuôi màu lam thật lớn thay thế.
Đó là một loại vẻ đẹp kinh tâm động phách mà Cố Nhàn Ảnh chưa từng thấy qua, đuôi cá kia phủ đầy vảy màu xanh sáng chói, mỗi một tia sáng rực rỡ dường như đều là trang điểm cho nó, rung động lòng người, kể lại câu chuyện cổ xưa duyên dáng, cũng phảng phất như hát vang bài ca dao động lòng người.
Đó mới là Hoa Ly, Hoa Ly chân chính.
Trong nháy mắt, Cố Nhàn Ảnh đứng ở bên bờ nhìn bóng dáng trong nước, đột nhiên cảm thấy gió thoảng qua tai đều là tiếng vang động lòng người.
Tiếng nước lại động, trong ao nổi lên từng gợn sóng, nửa người Hoa Ly nổi lên mặt nước, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Cố Nhàn Ảnh bên bờ.
Giọt nước trong suốt theo mái tóc dài trượt xuống, quần áo dán vào thân thể mơ hồ có thể thấy được đường nét tinh tế, đôi mắt màu xanh đậm kia như chứa cả ánh trăng sáng ngời của nhật nguyệt, y cứ vậy nhìn chăm chú vào nàng, nhìn đến lòng người trầm luân không biết ngày hay đêm.
Cố Nhàn Ảnh nở nụ cười, vành mắt ửng đỏ, không biết vì sao.
Hoa Ly tựa như nhìn ra tâm tình của Cố Nhàn Ảnh, động tác chậm rãi bơi đến trước mặt nàng.
Cố Nhàn Ảnh tới gần y một chút, cúi người xuống ngồi bên bờ.
Bên tai có gió thổi, có hoa rơi, Hoa Ly ở trong nước hơi thẳng người, giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào đuôi mắt Cố Nhàn Ảnh, nhẹ nàng.
Nước trên đầu ngón tay dính ướt mi, Cố Nhàn Ảnh nhịn không được chớp chớp mắt, hốc mắt đỏ ửng lên giống như đã khóc.
Nhưng Cố Nhàn Ảnh lại không nhịn được "phốc" một cái cười ra tiếng.
Tiểu tiên cá nhà nàng thích khóc, lại muốn quấy rầy người khác khóc cùng y.
Hoa Ly bị tiếng cười này đánh thức, phong hoa tuyết nguyệt trong một thời gian ngắn tựa như đều mất đi không còn sót lại chút gì, y cúi đầu uể oải một lần nữa, thanh âm như có như không nói: "Chân của ta không còn. ”
Cố Nhàn Ảnh trong lòng muốn cười, nhưng vẫn an ủi Hoa Ly: "Đừng lo lắng, ta đã nói rồi, mặc kệ bộ dáng gì, chúng ta cũng sẽ không tách ra. ”
"Nhưng không giống nahu." Hoa Ly liên tục lắc đầu.
Cố Nhàn Ảnh cảm thấy Hoa Ly sốt ruột có chút bất thường, không khỏi hỏi: "Sao? ”
Hoa Ly dừng một lát, tầm mắt lướt qua khuôn mặt Cố Nhàn Ảnh, cuối cùng không cam lòng nói: "Không giống nhau." Y nghẹn nửa ngày vẫn là một câu nói không giống nhau, chỉ là lần này ngữ kí lại hơi khác.
Sau khi nhìn thấy cái đuôi của Hoa Ly, Cố Nhàn Ảnh đột nhiên không còn nóng nảy nữa, bởi vì nàng đột nhiên cảm thấy, không có gì cần phải lo lắng.
Nàng cùng Hoa Ly làm bạn cùng một chỗ, bất luận là bộ dáng gì, đều là may mắn.
Nàng chờ mong nhìn thấy bất kỳ bộ dáng nào của Hoa Ly, cũng vì bất kỳ bộ dáng nào của y mà rung động, đây là một loại tâm tư nhỏ của nàng, không phải là tâm tư có thể nói cho Hoa Ly biết.
Cho nên nàng bắt đầu có chút tò mò, không rõ lời nói của Hoa Ly là vì sao.
Cố Nhàn Ảnh ngồi xổm trên mặt đất, nhẹ nhàng nâng mái tóc dài của Hoa Ly nói: "Chỗ nào không giống nhau? ”
Hoa Ly do dự không quá một giây, rốt cục vẫn thẳng thắn nói: "Không giống như ta nghĩ. ”
Cố Nhàn Ảnh bày ra bộ dáng chăm chú lắng nghe, Hoa Ly vừa nói xong lời này lại theo thói quen đỏ mặt, thấy bộ dáng này của Cố Nhàn Ảnh, vẫn lấy dũng khí nói tiếp: "Ta nhớ rõ khi đó ta ở trong điện, khi đó nàng vừa từ bên ngoài trở lại Bạch Vũ Kiếm Tông, nàng nói nàng nghỉ ngơi mấy ngày xong sẽ đi Giang Nam xem một chút, nàng nói đợi đến tương lai, nàng sẽ đến biển sâu tìm ta. ”
Nghe thấy Hoa Ly nói lời này, ý cười trên mặt Cố Nhàn Ảnh vẫn còn, nhưng ánh mắt lại dần dần trở nên sâu xa.
Đó là chuyện rất lâu trước kia, đối với Cố Nhàn Ảnh mà nói, nó lâu đến nỗi chính nàng cũng có chút không nhớ ra, hơn bốn trăm năm thời gian đã ngăn cách quá khứ và hiện tại, nhưng đối với Hoa Ly ngủ say mấy trăm năm mà nói, hết thảy đều là ngày hôm qua.
Cho dù đã mông lung không rõ, nhưng Cố Nhàn Ảnh vẫn nhớ rõ chuyện khi đó.
Khi đó nàng mặc dù bái nhập Bạch Vũ Kiếm Tông, nhưng vẫn tâm niệm thiên địa rộng lớn, suốt ngày chạy xuống chân núi, trên người cũng không mang theo hành lý gì, chỉ ôm một con ốc trắng trong ngực, tùy ý đi lại chính là ngày mai.
Đó là lần nàng từ bên ngoài du lịch trở về, nàng hướng vào con ốc trắng nói phong cảnh ven đường cùng với chuyện tương lai, lại không ngờ chuyến kia trở về, nàng lại không thể rời đi được nữa.
Cố Nhàn Ảnh đã không nhớ rõ tâm tình khi đó, có rất nhiều chuyện không còn nhớ lại nữa, tránh làm cho bản thân khỏi nhớ tới lại thấy không cam lòng.
Nhưng Hoa Ly lại nhớ rõ, Hoa Ly khẽ mím môi, nhìn chằm chằm Cố Nhàn Ảnh nói tiếp: "Khi đó ta vẫn ngóng trông nàng có thể đến xem qua biển sâu, cho dù liếc mắt một cái cũng được, nhưng ta không nghĩ tới qua mấy ngày sau ta liền nghe thấy nàng nói... Nàng nói nàng không thể đến được, nàng cũng sẽ không bao giờ đến. Sau đó, ta nghe thấy nàng khóc. ”
Cố Nhàn Ảnh giật mình, không nói gì.
Hoa Ly nhỏ giọng nói: "Đó là lần đầu tiên nàng khóc trước mặt ta, ta muốn an ủi nàng, ta đã an ủi nàng, nhưng nàng lại không nghe thấy. ”
Thanh âm của ốc trắng phải rất lâu mới có thể truyền đến tai đối phương.
Tuy rằng khi đó không nghe được, nhưng Cố Nhàn Ảnh biết, về sau nàng nghe thấy thanh âm truyền đến trong ốc trắng, nàng biết khi đó nàng khóc bao lâu, Hoa Ly liền nhất định ở bên cạnh cùng nàng bấy lâu, y gọi tên của nàng, dù vô ích nhưng vẫn cố chấp muốn an ủi nàng.
Cố Nhàn Ảnh còn chưa kịp mở miệng, Hoa Ly liền nói: "Khi đó ta nghĩ, ta nhất định phải gặp được nàng. ”
Lời này không giống với lời Hoa Ly hay nói ra miệng, Cố Nhàn Ảnh có chút kinh ngạc nhìn về phía Hoa Ly, lúc này mới phát giác Hoa Ly mặc dù vẫn nói, nhưng hai gò má lại sớm đã đỏ ửng lên, đúng là đè nén điểm xúc động dù muốn đâm đầu vào trong nước nhưng cũng muốn đem những lời này nói ra.
Hơi nghiêng đầu nhìn mặt nước, y nói: "Ta vốn nghĩ, bộ dáng của ta biến thành người bình thường là có thể tới tìm nàng, nàng khóc đến thì có thể tựa vào người ta, nàng mệt mỏi cũng có thể ngã vào trong ngực ta, nàng không vui thì có thể có ta ở bên cạnh nàng, nàng gặp nguy hiểm, ta có thể bảo vệ nàng ở phía sau..."
Hoa Ly càng nói thanh âm càng nhỏ, nói đến cuối, nửa người đã chậm rãi chìm xuống nước, chỉ lưu lại một khuôn mặt đỏ bừng.
Cố Nhàn Ảnh chớp chớp mắt, rốt cục hiểu được Hoa Ly nói "không giống" ở nơi nào.
Sắc mặt cô thoáng chốc trở nên phấn khích, nghiêm túc đánh giá tiểu tiên cá nhà cô, y còn mềm mại hơn cả hoa sen trong ao, trong lòng nàng còn nghĩ có nên nhắc nhở y một chút hay không, y đối với hình tượng của mình thật sự có, khụ, hiểu lầm rất lớn.