Chương 3

Ngày đó nhìn thấy Hoa Ly tỉnh lại, Cố Nhàn Ảnh liền lập tức mang theo y từ trong Thanh Vụ Động rời đi, trở về chỗ ở của mình.

Các đệ tử Bạch Vũ Kiếm Tông căng thẳng ở bên ngoài sơn động chờ một lúc lâu, lại chỉ thấy được một bóng người đột nhiên vụt qua rừng hoa lê ở phía xa.

Mọi người đều ngơ ngác nhìn chung quanh, chỉ có chưởng môn Tô Hành là thấy rõ bóng dáng vừa rồi, hắn ngưng mắt nhìn bóng người đi xa trong rừng hoa lê, một lúc lâu sau mới thở dài, đuôi lông mày lướt ra một chút ý cười vui vẻ.

Hắn xoay người nói với mọi người: "Không có việc gì, đều trở về đi.”

Mọi người đều vô cùng khó hiểu, bọn họ ở đây canh giữ hồi lâu, nhưng vẫn chưa hiểu được đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ đợi đến khi mọi người vào trong sơn động, mới phát giác vách băng tồn tại mấy trăm năm kia đã sớm tan chảy, trong Thanh Vụ Động trống rỗng, người đã từng đóng băng trong đó đã không thấy tung tích, chỉ có duy nhất một cành hoa lê trong góc đang nở rộ, tỏa ra hương thơm ngát.

...

Lúc này toàn bộ Bạch Vũ Kiếm Tông có long trời lở đất thì cũng không có quan hệ gì đến Cố Nhàn Ảnh, từ sau khi mang theo Hoa Ly trở lại chỗ ở, nàng liền không còn rời khỏi chỗ đó nữa.

Mà làm cho nàng lo lắng chính là, từ ngày phá băng y mở mắt một lúc ngắn ngủi ấy, Hoa Ly chưa từng tỉnh lại.

Hiện giờ đã ba ngày trôi qua, Hoa Ly vẫn lẳng lặng nằm trên giường, ngay cả một chút dấu hiệu mở mắt cũng không có.

Chuyện Cố Nhàn Ảnh mang người trong Thanh Vụ Động đi rất nhanh liền truyền đến toàn bộ Bạch Vũ Kiếm Tông, trong lúc đó cũng có không ít người vụиɠ ŧяộʍ đến bên ngoài rừng hoa lê tìm hiểu, Cố Nhàn Ảnh biết được tâm tư của những người này, nhưng cũng không có thời gian để ý tới bọn họ, cứ như vậy qua mấy ngày, cuối cùng có một ngày khi cô lau tay cho Hoa Lệ, Cố Tiên Anh phát hiện người trên giường dường như dần trở nên trong suốt, tay nhẹ đến mức hầu như không cảm thấy trọng lượng.

Cố Nhàn Ảnh thoáng chốc ngẩn ra, nhớ lại xuất thân của Hoa Ly, rốt cục cũng phát giác có gì không đúng.

Lúc này cô mới phát hiện mấy ngày nay mình bận rộn, lại bỏ quên việc quan trọng nhất.

Hiểu ra vấn đề, Cố Nhàn Ảnh cơ hồ là lập tức mang theo Hoa Ly rời khỏi phòng, vội vàng chạy tới Thanh Trì phía sau rừng lê hoa. Lúc này đã là ngày xuân, thời tiết bắt đầu ấm áp, nước ao sạch sẽ trong suốt, phản chiếu cảnh tượng bốn phía xung quanh.

Đi tới bên ao, Cố Nhàn Ảnh do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là nhẹ nhàng cúi người, động tác cẩn thận đưa Hoa Ly vào trong ao.

Sóng nước khẽ lay động, sóng khuấy động đầy ao, Hoa Ly một thân bạch y chìm trong nước, Cố Nhàn Ảnh nhẹ nhàng đỡ Hoa Ly tựa vào bên cạnh ao, nàng không biết phương pháp này có hiệu quả hay không, dù sao cũng là tình thế cấp bách, lúc nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Hoa Ly, không biết vì sao nàng lại nhịn không được cảm thấy đây mới là bộ dáng nguyên bản của Hoa Ly.

Y vốn nên ở trong nước, mà không phải là cùng nàng bị nhốt ở trên ngọn núi mênh mông này.

Dưới đáy lòng Cố Nhàn Ảnh không khỏi thở dài, trong lúc giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má lạnh lẽo của Hoa Ly, hồi tưởng lại bộ dáng lúc mới gặp, một cái liếc mắt kia tựa hồ còn như vừa mới đây.

Không biết là gió xung quanh làm lá cây trong rừng rung động, hay là hơi ấm từ đầu ngón tay của Cố Nhàn Ảnh quấy rầy người đang ngủ, Hoa Ly đã ngủ mấy ngày lúc này lông mi khẽ run, chậm rãi mở mắt ra.

Cố Nhàn Ảnh đột nhiên bắt gặp đôi mắt sâu thẳm kia, bàn tay đang đặt trên má thoáng chốc bỗng khựng lại, nhất thời không biết có nên buông xuống hay không.

Hoa Ly mới tỉnh lại còn có chút thất thần, dù chớp mắt nhưng ánh mắt vẫn dán chặt ở trên người Cố Nhàn Ảnh.

Một trận gió thổi qua, hoa lá rung rinh rơi đầy mặt ao, Cố Nhàn Ảnh đứng đờ bất động, bị đôi mắt kia nhìn đến nhảy dựng lên, nàng theo bản năng như muốn nói cái gì đó, nhưng lại không thể nói ra khỏi miệng, cuối cùng chỉ còn lại hai chữ nhẹ nhàng từ trong miệng thoát ra, lẫn lộn biết bao nhiêu cảm xúc: "Hoa Ly.”

Người trong ao nghe được Cố Nhàn Ảnh khẽ gọi, có thể thấy được hai gò má trắng nõn nhanh chóng ửng đỏ lên, y kinh ngạc nhìn Cố Nhàn Ảnh, không đợi nàng nói thêm gì nữa, đột nhiên thân hình khẽ động, xoay người chìm vào trong ao.

"......" Cố Nhàn Ảnh thậm chí còn không kịp thu hồi động tác.

Nước ao vốn trong suốt, xuyên qua mặt nước ao phủ đầy cánh hoa, Cố Nhàn Ảnh nhìn bóng dáng kia ở dưới nước đang lưỡng lự xoay vài vòng, bạch y tản ra giống như một đám mây. Một lúc lâu sau mới thấy bọt nước dâng lên, thân thể Hoa Ly vẫn như cũ chìm ở trong nước, chỉ lộ ra một đôi mắt, giống như ẩn chứa ánh nước e lệ nhìn nàng.

Cố Nhàn Ảnh lo lắng cho Hoa Ly mấy ngày, hôm nay thấy tình hình như vậy, tâm tình thoáng chốc vui vẻ hẳn, nàng nhướng mày cười ra tiếng.

Hoa Ly nhìn chằm chằm Cố Nhàn Ảnh, tựa hồ cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, lại bị tiếng cười của nàng quấy nhiễu đến tâm tư mất bình tĩnh, giật mình một lúc lâu mới thoáng hướng lên trên, từ trong nước lộ ra cả đầu, nhỏ giọng hỏi: "A Nhàn?”

Có lẽ là ngủ say quá lâu, âm thanh người nọ trong nước ấm áp mềm mại khiến cho nàng nghe được liền rung động.

Nhưng đó thực sự là giọng nói mà nàng quen thuộc.

Cố Nhàn Ảnh vốn đã chuẩn bị xong lời trêu chọc, nhưng lúc này lại thay đổi chủ ý, ý cười của nàng trở nên nhu hòa hơn, từ trong ngực lấy ra một con ốc biển màu trắng, đưa về phía Hoa Ly nói: "Là ta.”

Hoa Ly chỉ nhìn qua con ốc trắng kia một cái, trong nháy mắt lại đưa tầm mắt trở về trên mặt Cố Nhàn Ảnh, kinh hỉ và thất thố, cũng có thể là mang theo quá nhiều cảm xúc ngũ vị tạp trần, mặt y ửng đỏ, không biết vì sao bỗng dưng lại rút về trong nước.

"Này." Còn chưa nói được hai câu lại không thấy bóng người, Cố Nhàn Ảnh ngồi xổm bên mép nước buồn cười gọi tên người nọ.

Một câu còn chưa nói ra, người trong nước đã bơi đến gần nàng, lại một lần nữa nổi lên mặt nước, có chút cẩn thận, lại có chút ngượng ngùng quẫn bách nói: "A Nhàn, ta là Hoa Ly.”

"Ừm, ta biết." Nói đến đây, Cố Nhàn Ảnh cũng khẩn trương một hồi lâu, thời gian Hoa Ly ngủ say mấy trăm năm, nàng cũng ở trên thế gian này trải qua mấy trăm năm năm biến hóa, nàng sớm đã không nhớ được bộ dáng trước kia của mình là như thế nào, cũng không biết bộ dáng trong trí nhớ của mình và Hoa Ly đến tột cùng kém bao nhiêu.

Nhưng hiện giờ Hoa Ly đã bớt căng thẳng, có vẻ đã thoải mái hơn không ít.

Nàng đem ốc trắng cất đi, nhếch khóe môi cười một cách bất đắc dĩ, vươn tay về phía Hoa Ly nói: "Cho nên, chúng ta có thể lên bờ nói chuyện không?”

Hoa Ly lại ngẩn ra, lại đột nhiên giống như là nghĩ tới cái gì đó, cúi đầu nhìn xuống dưới thân, không thể tin sờ sờ thăm dò hai chân mình, không biết đến tột cùng nghĩ tới cái gì, đỏ mặt càng thêm lợi hại.

"Ta..."

Cố Nhàn Ảnh mặc dù không nhìn được người này đang suy nghĩ cái gì, nhưng ngẫm nghĩ một chút liền hiểu ra ý tứ, không hề suy giảm ý cười, áp chế cảm xúc phức tạp trong mắt, nhẹ giọng nói: "Đứng lên thử xem. ”

Hoa Ly do dự một lúc, nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Cố Nhàn Ảnh, cuối cùng cũng gật đầu đáp: "Ừ. ”

Y vốn đã gần bờ, giơ tay ra liền có Cố Nhàn Ảnh đỡ, y liền chậm rãi rời khỏi mặt nước. Chỉ là sau khi di chuyển lên bờ, y lại không lập tức đứng dậy, tay kia đặt trên đùi giống như là đang lo lắng cái gì đó.

Cố Nhàn Ảnh nhếch khóe môi, dứt khoát nắm tay kia của hắn.

Vừa mới từ trong nước đi ra, quần áo Hoa Ly dán hết lên người, trên tay cũng dính nước, vốn nên có vài phần chật vật, nhưng y lại không như vậy, y cùng nước có mối liên hệ đặc biệt, Cố Nhàn Ảnh túm lấy hai tay y, cảm giác được đầu ngón tay hai người lành lạnh, y chậm rãi đứng lên.

Cứ như vậy, Hoa Ly dựa theo sức lực mơ hồ của mình, từ bên ao đứng lên.

Dáng đi loạng choạng đứng không vững, hai chân mềm nhũn lại không biết dùng lực như thế nào, Hoa Ly mất một hồi lâu mới run rẩy bước ra được một bước, vui vẻ ngước mắt lên thì đυ.ng phải nụ cười yếu ớt của Cố Nhàn Ảnh.

...

Mặc dù Hoa Ly không sợ lạnh, nhưng nếu đã lên bờ, Cố Nhàn Ảnh đương nhiên cũng không thể để cho y mặc y phục ướt sũng như thế được, nàng mang theo người trở lại chỗ ở của mình, nàng tùy tiện làm một vài chiêu thức rồi đi gọi người tới.

Nhưng như thế nào cũng không nghĩ đến, người tới lại đường đường là Chưởng môn Bạch Vũ Kiếm Tông Tô Hành.

Cảm giác được tầm mắt Cố Nhàn Ảnh, Tô Hành sờ sờ mũi nhìn trái nhìn phải, liếc mắt một cái liền thấy Hoa Ly đang ngồi bên giường.

Tô Hành ngẩn người, lần đầu tiên nhìn thấy Hoa Ly tỉnh lại, có chút không thể tin: "Sư thúc tổ, hắn..."

Hoa Ly cũng đang nhìn Tô Hành, nghe hắn hỏi thì liền lên tiếng nói: "Ta là Hoa Ly. ”

"Hoa..." Tô Hành do dự trong chớp mắt, nhìn Cố Nhàn Ảnh bên cạnh, cân nhắc mãi rồi mới nói: "Hoa Ly tiền bối.”

Tô Hành nhìn bộ dáng tuổi tác của y, xưng hô như vậy cũng xem là hợp lý, nhưng Hoa Ly đối với xưng hô này hiển nhiên còn có chút nghi hoặc, khó hiểu nhìn về phía Cố Nhàn Ảnh.

Cố Nhàn Ảnh cười không giải thích, chỉ phân phó Tô Hành hai câu, nói là muốn tìm mấy bộ y phục sạch sẽ cho Hoa Ly, thuận tiện an bài thay y một chỗ ở tốt.

Nói xong, lúc sau thấy Tô Hành đã tìm quần áo tới, lúc này nàng mới nhìn Hoa Ly một cái, rồi xoay người rời khỏi phòng chờ y thay quần áo.

Trong phòng truyền đến tiếng thay quần áo, Cố Nhàn Ảnh sau khi rời đi kỳ thật cũng không có đi xa, chỉ dựa vào vách tường phòng nhẹ nhàng che ngực, nhịp tim đập tựa hồ còn chưa bình tĩnh lại.

Cho dù sắc mặt thủy chung vẫn như thường, nhưng chỉ có nàng biết tâm tình của nàng lúc này có bao nhiêu không bình tĩnh.

Đã lâu lắm rồi, việc chờ đợi đã mất quá nhiều thời gian, lâu đến mức bây giờ người đã ở trước mắt, nàng lại cảm thấy hết thảy tựa hồ đều có vẻ không chân thật.

Hơn bốn trăm năm qua, nàng đã hy vọng, nghĩ tới những lời muốn nói khi Hoa Ly tỉnh lại, những chuyện cần làm, nhưng đều không làm được, nàng chỉ biết đứng đây lắng nghe, nghe âm thanh thuộc về của Hoa Ly ở phía sau bức tường, âm thánh đó làm cho một trái tim từ từ trở nên yên ổn.

Nàng nghe thấy Tô Hành đang nói chuyện với Hoa Ly.

Tô Hành rất tò mò về lai lịch của Hoa Ly, thừa dịp nàng ra khỏi phòng, hắn thấp giọng hỏi: "Hoa Ly tiền bối, quần áo này đều là mới, vốn là chuẩn bị cho trưởng lão Bạch Vũ Kiếm Tông chúng ta, tiền bối xem có vừa người hay không, không được ta lại tìm người sửa lại? ”

Hoa Ly đối mặt với người lạ còn có chút đề phòng, một lát sau mới thấp giọng nói: "Không cần, rất vừa người, cám ơn. ”

"Tiền bối..."

Đại khái là nhận ra được cái gì, Hoa Ly rốt cục hỏi: "Ta... Ta ngủ bao lâu rồi? ”

Tô Hành dừng lại, suy nghĩ một chút rồi nói: "Theo như ta biết, ít nhất cũng phải đến ba bốn trăm năm. ”

Cố Nhàn Ảnh vốn định sau này sẽ từ từ đem việc này nói cho Hoa Ly, lại không ngờ Tô Hành nhanh như vậy đã nói ra, lúc này nàng lại không thể ngăn cản được, nàng xoay người muốn vào phòng, nhưng lại cố kỵ không đẩy cửa vào.

Trong phòng thoáng chốc yên tĩnh.

Mơ hồ cảm giác được không khí có chút không đúng, Tô Hành do dự trong nháy mắt lại nói: "Hoa Ly tiền bối, kỳ thật Bạch Vũ Kiếm Tông chúng ta trên dưới đều đã gặp qua người, không biết tiền bối có biết hay không, ta năm đó bái sư chính là ở trong Thanh Vụ Động, do tiền bối chứng kiến. ”

Lời này rốt cục khiến Hoa Ly lên tiếng, hắn lẩm bẩm hỏi: "Ta? ”

Mặc dù không nhìn thấy bộ dáng y nhưng Cố Nhàn Ảnh cũng có thể tưởng tượng ra được ánh mắt mờ mịt lại khó hiểu của Hoa Ly lúc này.

“......”

Cố Nhàn Ảnh rốt cục cảm thấy vẫn nên ngăn cản cuộc đối thoại này.

Nàng biết Hoa Ly xưa nay luôn sống nội tâm, cũng rất ít khi nói chuyện với người khác, nếu cho y biết mấy trăm năm nay toàn bộ Bạch Vũ Kiếm Tông bái sư kết thân, cầu tử đều chạy vào sơn động của y, không chừng y sẽ sợ tới mức mặt mày trắng bệch.

Người này thật vất vả mới tỉnh lại, nàng không thể để người khác dọa y được.

Lúc này nàng đã đến ngoài cửa, tay dừng ở bên cửa vừa muốn đẩy cửa bước vào, trong phòng Tô Hành nói một câu lại khiến nàng lần nữa đông cứng tại chỗ.

"Hoa Ly tiền bối, người cùng sư thúc tổ đến tột cùng là..."